Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1329



Chương 1329

“Anh muốn nói tố cáo em với mẹ có đúng không?”

Lục Lãnh Phong nhún vai: “Anh đã từng nói, sẽ không can thiệp vào quá nhiều chuyện của Tư Mã Ngọc Thanh, họa do các em gây ra, tự mình đi xử lý.”

Cái miệng nhỏ của Lục Sênh Hạ nở ra một nụ cười, đại ca đúng thật là ủng hộ tinh thần.

Cô bé vừa rời khỏi đã gặp ngày Hy Nguyệt, cô đang chuẩn bị đi đến chỗ của em trai để đón Kiến Quân.

Lục Sênh Hạ kéo cánh tay cô lại: “Chị Dâu, anh Phi sẽ đưa Kiến Quân quay về đây mà, chị không cần đi đâu.”

Hy Nguyệt yếu ớt liếc nhìn, cô luôn cảm thấy cô nhóc này đang giấu mình chuyện gì đó.

Nhưng cô không hỏi nhiều, con trai đang ở cùng với em trai nên cô không cần phải quá lo lắng.

Hoa Phi gọi điện thoại bảo Lâm Đại Dao tới.

Cô ấy cảm thấy hơi choáng váng khi nghe thấy em trai trốn khỏi nhà chạy đến chỗ của mình.

“Lúc này sợ là cô đang tìm em khắp nơi đấy.”

Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi: “Em không quan tâm, dù sao em cũng không muốn trở về, chị giúp em nghĩ cách để cô đừng tìm em nữa đi. Khi nào mẹ em từ nước ngoài trở về thì em sẽ về nhà.”

Lâm Đại Dao im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói thật nhỏ: “Thế này đi, chị tới nhà họ Lục khuyên cô để cô đừng quá nghiêm khắc với em.”

“Được.” Tư Mã Ngọc Thanh nâng cái cằm nhỏ lên, nhìn có vẻ cũng không ôm hy vọng nhiều.

Lâm Đại Dao tới nhà họ Lục, Tư Mã Ngọc Như đang đi tới đi lui trong phòng khách sốt ruột đến nỗi giống như kiến bò trên chảo nóng.

“Cô, cô đừng lo lắng, Ngọc Thanh đã gọi điện thoại cho cháu nói cậu ấy đang ở nhà của bạn học, cậu ấy không sao cả.”

“Ở nhà bạn học nào? Cô lập tức đi đón thằng bé.” Tư Mã Ngọc Như lập tức nói.

“Cô, xem như bây giờ cô đi đón cậu ấy thì cậu ấy cũng sẽ không về. Cô đã tạo cho cậu ấy áp lực quá lớn, cậu ấy vẫn còn là trẻ con, hiếm khi mới được nghỉ hè nên cô hãy để cho cậu ấy chơi vui vẻ đi.” Lâm Đại Dao khuyên.

Sắc mặt của Tư Mã Ngọc Như hết sức u ám nhưng bà ta không biểu lộ ra ngoài, bà ta đè ép cơn tức nói: “Không ngờ thằng bé vậy mà lại điện thoại cho cháu. Cháu nói với thằng bé chỉ cần thằng bé ngoan ngoãn trở về nhận sai thì cô sẽ tha thứ cho thằng bé, sau đó sẽ dẫn thằng bé ra ngoài du lịch chơi mấy ngày.”

Lâm Đại Dao nở nụ cười: “Cháu biết cô thương Ngọc Thanh nhất mà.”

Lục Sênh Hạ nhìn thấy mẹ của mình luôn cảm thấy trong này có âm mưu, nhưng chị họ đã bán đứng họ nên cũng không còn cách nào.

Buổi tối Tư Mã Ngọc Thanh về với Hứa Kiến Quân .

“Cô, cháu không cần phải ăn cỏ mỗi ngày cũng không cần phải đi học mỗi ngày đúng không?” Tư Mã Ngọc Thanh vô cùng vui vẻ.

Cậu ấy làm sao biết được Tư Mã Ngọc Như đang chuẩn bị tính sổ với cậu ấy đâu chứ.

Bà ta càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không đúng lắm, Tư Mã Ngọc Thanh không thể thoát khỏi tầm mắt của các nhân viên bảo vệ và phương tiện giám sát của nhà họ Lục, trừ phi có người ở sau lưng giúp đỡ cậu ấy.

“Ngọc Thanh, cháu thành thật nói cho cô biết ai đã giúp cháu bày ra trò bỏ nhà ra đi?” Bà ta chống nạnh lộ ra vẻ vô cùng nghiêm túc.

Tư Mã Ngọc Thanh rùng mình giả bộ ngáp một cái: “Cô, cháu buồn ngủ quá, cháu muốn về phòng ngủ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.