Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 142



Chương 142

Một công đôi việc của Lục Viên Thần nói là hành động khiến Dụ Bạch Ngôn ê ẩm cả người sau một đêm dài trải qua việc lăn lộn trên giường với anh.

Cả người đau nhức, Dụ Bạch Ngôn không muốn ra khỏi giường, kéo mền lên che kín cả người lại rồi chỉ muốn ngủ thôi.

Tiểu Phong lúc này đẩy cửa đi vào, đi đến bên giường kéo lấy Dụ Bạch Ngôn ra.

” Chú…chú Ngôn…dậy chơi với con đi ” Tiểu Phong ngây ngô nói.

Thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng vậy mọi người ạ, mới đó Lục Viên Phong đã được ba tuổi rồi, thằng bé bị baba hắt hủi, do thằng bé chiếm Hy Nguyệt quá lâu nên đã bị Lục Lãnh Phong đưa đến nhà chính gửi vài hôm để hai vợ chồng có thời gian riêng với nhau.

Lục Viên Phong làm gì biết đêm qua Dụ Bạch Ngôn bị Lục Viên Thần hành lên bờ xuống ruộng.

À không đúng, là bị hành trong phòng ngủ rồi vào phòng tắm sau đó rồi đi ngược là phòng ngủ mới đúng.

” Tiểu Phong…” Dụ Bạch Ngôn mở mắt ra nhìn Tiểu Phong, đứa nhỏ này đáng yêu như vậy, anh không nỡ phũ lấy Tiểu Phong.

Tiểu Phong thấy cổ của Dụ Bạch Ngôn có vết tím vết hồng, thằng bé ngây ngô leo lên giường, sau đó đưa tay chạm vào cổ Dụ Bạch Ngôn.

” Chú..chú Ngôn…cổ của chú sao vậy?”Lục Viên Phong hỏi.

Nghe câu hỏi đầy ngây thơ này, Dụ Bạch Ngôn cũng chẳng biết nên nói sao đây, đứa bé này còn quá nhỏ, anh không thể đầu độc tâm hồn trẻ thơ đâu.

” Tiểu Phong, đây là chó cắn chú đó “Dụ Bạch Ngôn xị mặt xuống, bắt đầu nũng nịu với Viên Phong.

” Chó sao? Con chó nào lại cắn chú được như vậy vậy?” Viên Phong vẫn không hiểu vấn đề, đôi mắt to tròn nhìn Dụ Bạch Ngôn hỏi thêm.

Lục Viên Thần lúc này đẩy cửa đi vào, anh đứng nãy giờ bên ngoài nghe hết cả rồi.

Thấy Lục Viên Thần đi vào, Dụ Bạch Ngôn cảm giác được là mình sắp toang đến nơi rồi.

Anh tiến đến, ôm Tiểu Phong lên, đưa thằng bé ra cửa, cúi người xuống xoa đầu Lục Viên Phong.

” Tiểu Phong ngoan, bây giờ chú sẽ bôi thuốc cho chú Ngôn, con ra ngoài chơi trước đi nhé?”.

” Bôi thuốc ạ?”Viên Phong nghiêng đầu một bên, ngây ngô nhìn Lục Viên Thần.

” Đúng rồi, là bôi thuốc, bôi thuốc chỗ bị chó cắn của chú Ngôn đó ” Lục Viên Thần đáp.

Dụ Bạch Ngôn cảm thấy rợn người, thôi xong rồi, làm sao để chuồng đây.

” Dạ, Tiểu Phong hiểu ý rồi ” Tiểu Phong đáp, sau đó thằng bé nhanh chóng đi đến phía cầu thang.

Lục Viên Thần đứng dậy, anh đóng cửa lại, tiện tay khóa trái cửa luôn.

” Bây giờ em có muốn chó cắn thêm lần nữa không?”.

” Không…không…” Dụ Bạch Ngôn sợ hãi lùi lại.

Lục Viên Thần đưa tay kéo cavat ra, anh tiến đến chỗ bảo bối của mình.

” Muộn rồi bảo bối ạ, bây giờ sẽ là đến giờ ăn của chó sói đây ~ “.

Ai ai cũng có bờ có bến dĩ nhiên không thể thư kí Lâm, để anh ra rìa ngồi cũng tội và thương lắm.

Nhờ việc xem mắt mà Lục Lãnh Phong sắp xếp cho mình, Lâm Phi Phàm của chúng ta đã có bạn gái rồi, đối tượng của anh chính là Dung Chỉ chứ ai nữa.

Dung Chỉ là nhị tiểu thư của Dung gia, cô là người hướng nội nên rất rụt rè, tiếp xúc với người lạ lại càng nhút nhát. Khi tiếp cận Lâm Phi Phàm anh dĩ nhiên cô rất sợ sệt. Nhưng thư kí Lâm không có bỏ cuộc đâu nha, với sự nghiệp của anh thì anh và Dung Chỉ cũng thuộc môn đăng hộ đối rồi, chỉ cần theo đuổi cô thành công, sau đó tạo ra màn cầu hôn lãng mạn là có thể đưa Dùn Chỉ về nhà rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.