Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1447



Chương 1447

“Bà Lục, cô đại giá quang lâm đến đây, là có chuyện gì vậy?”

Hy Nguyệt ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt lạnh nhạt: “Tôi đến đây để nói với cô một chuyện. Finn đang ở nước ngoài, không thể chăm sóc cho con trai nên đã giao cho tôi chăm sóc. Bây giờ tôi đã thu xếp ổn thỏa cho đứa trẻ rồi. Tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt.”

Kiều An bỗng nhiên co giật, hoảng sợ tái mặt: “Cô muốn làm gì, cô muốn hại con tôi sao? Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng rằng cô là bà lớn nhà họ Lục còn có thể làm gì cũng được. Đứa trẻ đó là con của tôi và Lãnh Phong, là máu mủ ruột thịt của hai chúng tôi, là con cháu nhà họ Lục, nếu để người nhà họ Lục biết chuyện này, cô sẽ mắc tội mưu hại con cháu nhà họ Lục.”

Hy Nguyệt cười chế nhạo: “Con cháu nhà họ Lục? Bằng chứng đâu? Các người đã điền tên của Finn vào cột bố đứa bé trên giấy khai sinh. Cô nghĩ rằng chỉ bằng vài lời nói nhăng nói cuội của cô là có thể dễ dàng thay đổi hay sao?”

Kiều An hai mắt nóng rực, trên trán không ngừng nổi gân xanh: “Tôi có thể đi kiểm tra quan hệ huyết thống của bọn họ.”

Hy Nguyệt cười lạnh: “Sợ rằng cô sẽ thất vọng thôi. Chồng tôi sẽ không tham gia trò hề này đâu.”

Đôi mắt cô giống như chúa tể sơn lâm oai phong lẫm liệt, lóe lên tia lạnh lùng, nếu cô ta muốn gây chuyện, cô sẽ tiếp đến cùng.

Kiều An rùng mình một cái: “Cô muốn bắt đứa trẻ làm con tin rồi uy hiếp tôi đúng không?”

“Cô nghĩ gì cũng được?” Hy Nguyệt xòe bàn tay ra, cô nhất định phải tự mình nắm quyền chủ động trong tay.

Kiều An như bị hàng ngàn con ong vò vẽ đốt, khóe miệng cong lên đến tận mang tai: “Hy Nguyệt, cô cũng là một người mẹ. Cô nên biết rằng người mẹ có thể làm bất cứ điều gì để bảo vệ con mình. Nếu con trai tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ cho con trai cô chết cùng.”

Cô ta còn chưa kịp dứt lời, Hy Nguyệt đã thuận tay tát cô một cái giáng trời: “Còn dám uy hiếp tôi? Cô không tự nghĩ xem mình là cái thá gì!”

Kiều An bị đánh tới hoa cả mắt, lấy tay che mặt, tức giận đến phát điên.

Chỉ dựa vào sức lựa của cô thì không thể đối phó với Hy Nguyệt, nhưng có thêm sẽ trợ giúp của hai người nữa thì mọi chuyện sẽ khác.

Cô ấy không mong có thể yên ổn ở bên Lục Lãnh Phong.

Cô nhất định phải đưa con trai qua cửa lớn nhà họ Lục.

“Hy Nguyệt, cố tốt nhất nên làm cho rõ, tôi không phải là người tình, tôi còn quan biết với Lục Lãnh Phong trước cả cô, chính cô mới là người xen vào giữa tôi và Lục Lãnh Phong.”

Hy Nguyệt lắc lắc ngón tay: “Trước khi kết hôn gọi là cạnh tranh công bằng, sau khi kết hôn mới gọi là chen chân vào, cô hiểu không?”

Kiều An sắc mặt trắng bệch, hít một hơi thật sâu để cố gắng giữ bình tĩnh: “Lẽ nào chúng ta không thể giống như thế hệ trước, chung sống hòa thuận hay sao?”

“Không, tôi sẽ không chia sẻ chồng với bất kỳ ai, anh ấy thuộc về một mình tôi.” Hy Nguyệt dứt khoát nói.

Nắm đấm của Kiều An dấu trong túi áo nắm chặt lại: “Cô đừng hòng lấy con tôi ra uy hiếp tôi.”

Hy Nguyệt cười cười: “Cô cũng đường mơ tưởng dựa vào đứa trẻ mà có thể nâng cao địa vị bản thân. Đứa bé không phải là điều kiện để mặc cả.”

Hùng Văn trốn bên ngoài lặng lẽ theo dõi.

Con thỏ bị ép đến đền cùng cũng sẽ quay lại cắn người, huống hồ cô chủ không phải là con thỏ.

Cô ấy là kiểu người điển hình bên ngoài mềm mại nhưng bên trong lại vô cùng cứng rắn, cô thường trông có vẻ dịu dàng và mềm yếu, nhưng một khi bị khiêu khích, cô cũng có thể cắn chết người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.