Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1464



Chương 1464

Đôi mi dài dày của cô khẽ chớp, lộ ra vẻ giảo hoạt: “Vốn dĩ anh cũng không được xếp thứ ba.”

Khóe môi ưu mỹ của Lục Lãnh Phong khẽ co rút, giống như bị kim hung hăm chọc vào: “Vậy anh xếp thứ mấy?” Anh cắn chặt răng phun ra từng chữ này.

Hy Nguyệt bẻ ngón tay bắt đầu lặng lẽ đếm, đợi cô đếm xong một tay, sắc mặt Lục Lãnh Phong đã trở nên tái nhợt, trong mắt bốc lên ánh lửa: “Cô ngốc, em còn chưa đếm xong sao, là vì không giỏi toán sao?”

“Không phải, tại người nhiều quá.” Cô thè lưỡi.

Lục Lãnh Phong tóm lấy tay cô: “Đủ rồi, không cần đếm nữa, người phụ nữ không tim không phổi.”

Trong lòng anh tổn thương sâu sắc, tức muốn hộc máu.

“Anh không muốn biết anh xếp thứ mấy sao?” Cô cười một cách tinh quái.

“Không có hứng thú.” Lục Lãnh Phong chống tay, leo từ người cô xuống, trở mình xoay lưng lại với cô.

Anh đang tức giận, cực kỳ tức giận.

Cô ngốc không tim này muốn làm anh tức chết mới yên tâm.

Hy Nguyệt chọc nhẹ vào lưng anh, nhưng anh không thèm để ý, mắt nhắm lại giống như đang ngủ.

Hy Nguyệt biết chắc rằng anh sẽ không ngủ được, anh chỉ đang buồn bực thôi.

Đại cậu chủ trước giờ tính tình không tốt, ngoài cô ra, không có ai dám liều mạng giở trò trước mặt anh.

“Lục Lãnh Phong, tuy anh không muốn nghe nhưng em vẫn muốn nói rốt cuộc thì anh xếp thứ mấy để trong lòng anh có một con số. Xét từ phạm vị rộng, có một vài người xếp trước anh, như bố em, mẹ, Phi, Tiểu Quân, Kiến Dao và Kiến Diệp, cho nên tính ra thì anh xếp thứ bảy. Xét từ phạm vi hẹp, Tiểu Quân, Kiến Dao và Kiến Diệp xếp thứ nhất, anh xếp thứ hai. Anh sẽ không tranh giành vị trí của con mình chứ hả?”

Mí mắt Lục Lãnh Phong động đậy hai cái, đột nhiên lật mình một cái, lại đè cô ở dưới thân: “Cô ngốc, em đang trêu đùa anh sao?”

Cô đưa tay lên vòng qua qua cổ anh: “Ma vương Tu La, bất luận là Thời Thạch hay Hứa Nhã Thanh đều là chuyện quá khứ rồi, anh là hiện tại và tương lai của em, dĩ nhiên là người quan trọng nhất của em, cần gì mấy cái thứ hạng chứ?”

Con ngươi đen láy của Lục Lãnh Phong chợt sáng lên nhưng liền u ám trở lại, anh có lẽ là người quan trọng nhất với cô, nhưng không phải là người cô yêu nhất.

Nhưng anh không nói ra, khó khăn lắm trong lòng cô mới yên tâm trở lại, cô lại bắt đầu bướng bỉnh gây chuyện với anh, anh không muốn tranh luận nữa.

“Việc này thật sẽ có chút mệt mỏi, ngủ một lát.” Anh hôn lên môi cô, sau đó lật người lại, ngủ!

Cô hờn dỗi đánh lên tay anh: “Cái tật xấu này của anh phải thay đổi đi.”

“Đổi không được, em phải tập quen đi.” Anh nở một nụ cười tà mị, chơi đùa với cô một hồi, anh thật sự ngủ thiếp đi.

Một tia sáng ban mai rọi qua cửa sổ, rải rác trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Lãnh Phong, phác họa rất rõ ràng những đường nét tinh tế của anh.

Thông thường mà nói, sự sắc nét luôn để lộ ra khuyết điểm, nhưng khuôn mặt này của anh càng rõ lại càng hoàn mỹ, trông như vị thần từ trên Cửu Thiên điện hạ phàm xuống trần gian, không hề có một chút khuyết điểm nào.

Những người đàn ông như vậy chính là những kẻ bất lương, trời sinh họ ra để gây tai họa cho phụ nữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.