Hy Nguyệt nghẹn lại, lý luận này quả thật có chút đáng sợ.
Nhưng nghĩ kỹ lại, mặc dù Lục Lãnh Phong chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi cuộc hôn nhân hữu danh vô thực của bố mẹ, nhưng anh không hề phản đối việc lấy vợ lẽ.
Có thể thấy được điều đó từ sự kiêng dè của anh đối với chuyện của chú họ.
Mà trước đó, anh cũng đã đưa Hy Mộng Lan về nhà, chuẩn bị để cô ta làm vợ lẽ. Nếu không phải vì nghi ngờ cô ta thì anh cũng không đuổi cô ta đi.
Điều này cho thấy anh thực sự không phải là một người đàn ông chung thủy.
Chẳng qua là bởi vì căn bệnh khó nói khiến anh lực bất tòng tâm, nếu không thì anh đã chết chìm trong nữ sắc từ lâu rồi.
“Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn, đi một bước tính một bước thôi.”
Tần Nhân Thiên cau mày.
Cô là người phụ nữ mà anh ta yêu quý nhất, anh ta tuyệt đối không thể để cô chịu bất kỳ ủy khuất và tổn thương bào.
“Hy Nguyệt, em sẽ không định miễn cưỡng ở bên cạnh anh ta như vậy để trải qua những ngày tháng đồng sàng dị mộng đúng không?”
Cô nhún vai: “Tụi em vẫn chưa đến mức nghiêm trọng như vậy. Nếu anh ấy thật sự có ý nghĩ không tốt, em sẽ không dung thứ. Nhưng anh ấy đã cam đoan với em rằng anh ấy không liên quan gì đến Kiều An, em cũng đồng ý tin anh ấy một lần.”
Câu nói được thêm vào sau đó, ngay cả bản thân cô nghe cũng cảm thấy không thật, thiếu tự tin trầm trọng.
Tần Nhân Thiên làm sao có thể không nghe ra được: “Nếu anh ta thật sự làm chuyện có lỗi với em, anh sẽ thay em nghĩ cách mang đứa nhỏ rời đi.”
Hạ Dĩ Nhiên vòng tay qua vai Hy Nguyệt: “Anh ta đã nói không có, vậy chúng ta vẫn nên cố suy nghĩ đến chiều hướng hơn tốt, duy trì thái độ lạc quan.”
Lời nói này là đang an ủi cô.
Hứa Hoa Hiền cười nhạt: “Sao chị và anh em không mau chóng kết hôn đi, lấy chuyện vui đuổi chuyện xui xẻo này, để em được vui lây.”
Tần Nhân Thiên nghẹn thở dữ dội, sau vài tiếng ho khan hơi thở mới trở nên nhẹ nhõm, có vẻ như vô cùng sợ hãi.
Tuy nhiên, anh ta khôi phục rất nhanh, nuốt nước bọt, liền đổi sang vẻ mặt vui cười.
“Qua một thời gian, cô ấy còn phải sang châu Úc, đến vội vàng mà đi cũng vội vàng, làm sao có thể kết hôn?”
Hạ Dĩ Nhiên nhăn mặt: “Nguyên nhân chính là chị không còn tin vào tình yêu nữa.”
Hy Nguyệt hít sâu một hơi: “Nhất định đừng vì chuyện của em mà bị ảnh hưởng, em và Lục Lãnh Phong là một cuộc hôn nhân sắp đặt, không có chút dính dáng gì đến tình yêu cả.”
“Vậy bây giờ thì sao? Bọn em ly hôn rồi lại tái hôn, lẽ nào không phải vì ở cạnh nhau lâu ngày mà nảy sinh tình cảm sao?” Hạ Dĩ Nhiên hỏi.
Hy Nguyệt có cách nào trả lời câu hỏi của cô ấy.
Bởi vì câu hỏi này không có đáp án.
“Chị à, người với người không giống nhau, bề ngoài anh em rất phóng túng, nhưng thực ra lại là một người rất chung tình, một khi đã yêu thì sẽ rất nghiêm túc. Chị gả cho anh ấy nhất định sẽ hạnh phúc.”
Hạ Dĩ Nhiên trầm mặt, đôi mắt nhìn về rừng hoa phía xa xa, qua một hồi lâu cũng không lên tiếng.