Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1476



Chương 1476

“Hy Nguyệt, cô đây là chột dạ, sợ sao? Thân là trưởng bối nhà họ Lục, mẹ chồng cô, tôi có trách nhiệm giám sát cô, tuyệt đối sẽ không để cô làm bậy.”

Thanh âm của cô ta có chút lớn, đánh thức đứa bé: “Oa” khóc lên.

Hy Nguyệt dỗ dành đút núm vú cao su cho đứa bé, trấn an đứa bé, sau đó lên xe, không muốn lại để ý tới Tư Mã Ngọc Như.

Nhưng Tư Mã Ngọc Như không buông tha cô, lên xe, ra lệnh lái xe đi theo phía sau, gọi điện thoại cho bố con Lục Lãnh Phong, để bọn họ tới xử trí đứa con dâu ác độc này.

Hy Nguyệt an bài đứa bé ở trong biệt thự Bích Thủy.

Sau khi đi vào, cô trực tiếp phân phó Khải Liên đóng cửa sân lại, nhốt Tư Mã Ngọc Như ở bên ngoài.

Tư Mã Ngọc Như xanh mặt, bố con Lục Vinh Hàn lập tức sẽ tới ngay, cô đừng hòng trốn thoát.

Trong biệt thự còn có hai bà vú khác.

Hy Nguyệt cũng không tin tưởng bọn họ, cho đứa bé uống thuốc xong, cô để vệ sĩ mang đứa bé vào phòng.

Sau đó, cô kêu Khải Liên điều tra camera giám sát.

Ở biệt thự chỗ nào cũng lắp đặt camera giám sát, 360 độ không góc chết.

Bên trong băng ghi hình, lúc thím Trương chuẩn bị sữa, lén lút cho nước máy vào bên trong bình sữa.

Đây chính là nguyên nhân đứa bé bị lây nhiễm vi khuẩn.

Mặt khác hai bà vú đứng cạnh hít vào một hơi: “Bà chủ, việc này không có quan hệ gì với chúng tôi, chúng tôi không hề biết chuyện này.”

“Các người đi lên trên lầu chăm nom đứa bé, không được tôi phân phó, không cho phép xuống đây.” Hy Nguyệt ra lệnh.

Hai bà vú liền lên lầu.

Thím Trương ngồi trên ghế run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, Hy Nguyệt nâng tay lên: “Chát chát” bàn tay đánh tới: “Nói, là ai xúi giục bà?”

Thím Trương bụm mặt, đứng lên muốn chạy ra bên ngoài, nhưng bị Khải Liên giữ lại.

Ném một cú, thím Trương liền ngã nhào trên mặt đất, chó ngã gặm bùn.

“Cứu mạng, cứu mạng…” Thìm ta vô cùng hoảng sợ, mở miệng kêu to, tưởng là Hy Nguyệt muốn giết thím ta.

Khải Liên nhấc thím ta lên, trói trên ghế.

Lúc này, điện thoại di động Hy Nguyệt vang lên, là Lục Lãnh Phong gọi tới.

“Cô ngốc này, anh ở bên ngoài, mở cửa ra.”

Cô nhấn nút trên tường gác cổng, đem cửa sân mở ra.

Lục Lãnh Phong vừa vào, liền kéo cô vào trong ngực: “Đừng sợ, anh có biện pháp để bà già này nói thật.”

Cô không phải người ngu, trên đường, cô liền gửi zalo cho anh, đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho anh.

Tư Mã Ngọc Như xém chút đã hôn mê.

Hình ảnh so với tưởng tượng của cô ta hoàn toàn khác biệt.

Chẳng lẽ cậu không phải nên quan tâm đứa bé trước?

Chẳng lẽ cậu không nên giận dữ chất vấn Hy Nguyệt sao?

Làm sao ngược lại là dáng vẻ cô ta đã chịu ủy khuất vô cùng to lớn vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.