Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1488



“Em cũng muốn.” Tư Mã Ngọc Thanh kêu lên.

Lục Lãnh Phong lái thuyền lại gần, duỗi cánh tay dài ra, liên tiếp hái được ba bông hoa sen, ba đứa bé mỗi đứa một bông.

Lục Lãnh Phong xoay cành hoa trong tay, nhẹ nhàng nói: “Hoa sen là biểu tượng của sự khiêm tốn, hiền lành. Nó mọc ra từ bùn nhưng lại không dính màu bùn, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.”

Bà cụ Lục khẽ cười: “Nói cho bà biết người tên Đỗ Chấn Diệp cậu ta thật sự rất tốt sao?”

Đôi mắt to đen láy của Lục Sênh Hạ chớp chớp: “Bà nội, đừng nghe lời mẹ nhỏ nói bậy bạ. Anh Chấn Diệp rất tốt, giống như hoa sen khiêm tốn hiền lành. Sách cổ nói rằng người con gái đẹp duyên dáng, đàn ông đều thích. Thật ra thì đàn ông khiêm tốn hiền lành, cô gái đẹp duyên dáng cũng thích.”

“Đồ láu cá.” Bà cụ Lục cười một tiếng, ánh mắt dừng lại ở mặt hồ phía xa xa, sắc mặt trở nên âm trầm: “Thành thật mà nói, khi bà cũng ở cái tuổi này của cháu đã ở bên ông nội của cháu. Ông ấy lớn hơn bà chín tuổi, nhưng mà bà cũng không cảm thấy tuổi tác sẽ là trở ngại của chúng ta. Bà nói với ông ấy, ông không được cưới người khác, chờ bà lớn lên sẽ gả cho ông ấy. Ông ấy nói được, nên cả hai chúng ta cứ quyết định như vậy. Người nhà cũng đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, đính hôn cho chúng ta. Vào sinh nhật thứ mười tám của bà, ông ấy đưa của hồi môn tới, sau đó bà nhanh chóng gả vào nhà họ Lục.”

Hy Nguyệt mở to hai mắt, có chút kinh ngạc, không ngờ bà cụ Lục lại là một người phụ nữ chủ động táo bạo như vậy.

Khi cô gả vào nhà họ Lục thì ông cụ Lục đã qua đời ba năm trước.

Vốn dĩ năm cô mười tám tuổi, nhà họ Lục sẽ đến đón cô, nhưng bởi vì ông cụ Lục qua đời, Lục Lãnh Phong phải giữ chữ hiếu nên hoãn lại ba năm.

Nếu như ông cụ Lục còn sống thì tốt biết bao, cô và Lục Lãnh Phong có thể cùng nhau hiếu thảo với ông nội.

Trong mắt Lục Sênh Hạ toát ra lấm tấm ánh sao, cô không ngờ giữa ông bà mình lại có một quá khứ đẹp đẽ như vậy.

“Bà ơi, đây là lần đầu tiên cháu nghe bà nói về chuyện này. Bà và ông nội là người yêu của nhau rồi cuối cùng kết hôn, cháu lại không may mắn như vậy. Anh Chấn Diệp không thích cháu, anh ấy từ chối cháu, anh ấy nói chỉ coi cháu như em gái mà thôi, còn nói với cháu phải tập trung vào việc học của mình, không được phân tâm. Cháu cũng giống như Trương Thị Cẩm Lan vậy, không được người khác thích, chỉ có thể yêu đơn phương.”

“Vớ vẩn.” Lục Lãnh Phong xoa đầu cô: “Trương Thị Cẩm Lan là đồ giả, em là con gái của nhà họ Lục chúng ta. Nếu tên khốn đó không thích em, nhất định là có vấn đề về thị lực.”

Hy Nguyệt làm mặt quỷ: “Đầu óc của Chấn Diệp không đặt vào tình cảm. Nhà họ Đỗ quá phức tạp, bố anh ta muốn tranh giành vị trí với cô của anh ta, em gái cùng bố khác mẹ của anh ta lại tranh giành vị trí với anh ta. Điều duy nhất mà anh ta muốn làm chỉ có một đó chính là phải làm việc chăm chỉ để hoàn thiện bản thân, để đạt được sự công nhận của bà nội Võ Tắc Thiên, sao có thể có thời gian để yêu đương.”

Bà Lục vừa ăn trái cà chua anh đào, vừa trầm giọng nói: “Bà Đỗ là con gái lớn của nhà họ Đỗ, bên dưới còn có ba cô em gái. Bởi vì nhà không có con trai nên bà cụ Đỗ đã nuôi bà ấy như là một đứa con trai. Bà ấy được dạy kinh doanh từ khi còn nhỏ. Bà ấy có danh hiệu cô gái cứng như sắt trong thành phố Tinh Không, thủ đoạn vô cùng lợi hại.”

Lục Sênh Hạ lè lưỡi: “Nếu không lợi hại, làm sao có thể gọi là Võ Tắc Thiên.”

Bà cụ Lục nắm tay cháu gái: “Cháu muốn gả cho nhà họ Đỗ thì sẽ gả đi xa, bố cháu cũng muốn cháu ở nhà.”

Lục Sênh Hạ bĩu môi một cái: “Bà nội, người ta nói rất đúng, đàn ông muốn lấy vợ thấp, đàn bà muốn lấy chồng cao. Địa vị của cháu đã rất cao, gả cho người cao hơn là không thể nào. Cháu chỉ có thể kết hôn với người phù hợp, đi tới nhà bọn họ làm mợ chủ. Làm mẹ vợ mà kén người ở rể thì cháu phải gả cho người thấp hơn, vậy sẽ có rất nhiều bực bội.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.