Chương 1620
Lục Vinh Hàn thở dài: “Hiện tại y học phát triển như vậy, chỉ cần trúng độc là có thể phát hiện thành phần bất thường trong máu. Nếu thật sự là trúng độc, ngược lại còn tốt, nếu như là động kinh, thì rất khó chữa trị.”
Tư Mã Ngọc Như giống như bị đánh một gậy, bả vai run rẩy dữ dội: “Ngọc Thanh rất khỏe mạnh, không có khả năng bị động kinh.”
Cô ta không thể chấp nhận khả năng này, là trúng độc, nhất định là Hy Nguyệt hạ độc.
Đôi mắt to tròn của Lục Hạ Sênh đảo qua đảo lại hai cái, hơi lộ ra một tia gian xảo: “Không phải là trúng độc cây sơn chứ? Mẹ nhỏ, mẹ mang những bông hoa độc này về nhà, gió thổi, phấn hoa độc chắc chắn bay đầy trời, không biết chừng, Tư Mã Ngọc Thanh không cẩn thận hít vào phổi, mới bị trúng độc.”
“Có lý, cuối cùng cũng tìm được đầu sỏ gây họa rồi, mau úp mặt vào tường hối lỗi đi, đừng cắn người như chó điên nữa.” Đôi môi mỏng của Lục Lãnh Phong nở ra nụ cười lạnh cực kỳ châm chọc.
Tư Mã Ngọc Như tức giận đến hộc máu, quay lại nhoài lên người Lục Vinh Hàn gào khóc: “Ngọc Thanh chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, có thù có hận vì sao không nhằm vào tôi, lại ra tay tàn độc với nó chứ?”
Lục Kiến Phương một tay ôm lấy vai Hoa Hiền Nghi, một tay dắt em gái: “Đi thôi, mắt không thấy tâm không phiền.”
Trên đường trở về, Hy Nguyệt vẫn có chút lo lắng.
Ngọc Thanh là Ngọc Thanh, Tư Mã Ngọc Như là Tư Mã Ngọc Như.
Cô sẽ không vì lỗi lầm của Tư Mã Ngọc Như mà giận lây sang Ngọc Thanh.
“Hy vọng Ngọc Thanh không phải bị động kinh, bằng không sẽ phải chịu đau đớn. Em nghe nói mỗi lần cơn động kinh phát ra, sẽ gây hại cho não, nó còn nhỏ như vậy, làm sao nó có thể chịu đựng được.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Chị dâu, mẹ nhỏ đang đổ oan cho chị hạ độc nó, chị còn quan tâm đến nó như vậy làm gì?”
Hy Nguyệt xoa đầu cô: “Ngọc Thanh vô tội, người lớn tranh đấu không nên liên lụy đến trẻ con, hơn nữa, nó đã ở nhà nhiều ngày như vậy, vô cùng thân thiết với chị, chị đã sớm đối đãi với nó như em trai ruột.”
Lục Hạ Sênh thở dài: “Mẹ nhỏ tốt bụng như chị thì tốt rồi. Em lo lắng, cho dù bác sĩ chẩn đoán Ngọc Thanh bị động kinh, mẹ cũng sẽ cắn chết không buông là do chị hạ độc, mới hại nó bị động kinh.”
Một tia thù địch sát khí trên mặt Lục Lãnh Phong xẹt qua: “Cô ta muốn chết, anh không ngại tiễn cô ta một đoạn.”
Hy Nguyệt mím môi dưới: “Cẩn thận nghĩ lại, một đứa bé khỏe mạnh, không có khả năng vô duyên vô cớ toàn thân co giật, không phải là ăn nhầm thứ gì đó không lành mạnh, thật sự trúng độc chứ?”
Lục Lãnh Phong sặc, mạch não của người phụ nữ ngốc nghếch này quả nhiên không giống với số đông, trí tưởng tượng phong phú, tư duy luôn không cùng tần suất với người bình thường.
Lục Sênh Hạ cũng bị nghẹn: “Chị dâu, mặc dù nói an toàn thực phẩm hiện tại quả thật đáng lo ngại, nhưng nhà chúng ta ăn đều là thực phẩm xanh hữu cơ hoàn toàn tự nhiên không ô nhiễm, làm sao nó có thể tiếp xúc với thực phẩm không lành mạnh được?”
Hy Nguyệt sờ sờ cằm: “Sau khi trở về, vẫn phải điều tra thật kỹ một chút mới được. Ngọc Thanh ở nhà chúng ta nghỉ hè, dù sao cũng là khách, hiện tại xảy ra chuyện, cậu em nhất định sẽ cảm thấy là chúng ta không chăm sóc tốt cho nó, nếu tìm được nguyên nhân chính xác, vừa có thể giúp Ngọc Thanh chữa bệnh, cũng có thể cho cậu em một lời giải thích.”
Lục Lãnh Phong hừ nhẹ một tiếng trong lòng.
Tư Mã Minh Thịnh với chị của cậu ta cùng một giuộc, cùng nhau vu cáo hãm hại cô ấy.
Về đến nhà, Hy Nguyệt bảo Lục Sênh Hạ dẫn theo người giúp việc kiểm tra phòng Tư Mã Ngọc Thanh một chút, vậy mà từ trong tủ của cậu bé lại phát hiện được một đống đồ ăn vặt linh tinh.