Chương 1626
Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, anh phải hết lòng yêu thương cô!
Trong biệt viện phụ cận, Lục Vinh Hàn len lén gói lại hai con bồ câu, dự định qua xem thử Tư Mã Ngọc Như cùng con trai thế nào.
Tư Mã Ngọc Thanh hai tay chống nạnh, tức giận mà trợn mắt mắng Tư Mã Ngọc Như: “Sao cô có thể vô dụng như vậy, cả một cái trứng cũng không biết chiên, vậy mà còn không biết xấu hổ không cho con vào bếp học nấu ăn. Cô muốn con cũng trở nên vô dụng giống cô, ngay cả mấy kỹ năng sống cơ bản cũng không có sao?”
Tư Mã Ngọc Như giận đến độ mạch máu sắp nổ tung.
Cả đời cô ta ghét nhất là nhà bếp, cô ta đã từng thề sẽ tuyệt đối không bao giờ đụng đến những chuyện nồi chén gáo chậu.
Cô ta nhất định phải là một kẻ bề trên, không thể giống đầu bếp vô dụng mà bố cô ta cưới về.
Nhưng hôm nay cô ta lại phải ở trong bếp mà bị dầu khói hun cho đầy đầu cả một ngày trời.
Dì Mã đứng cạnh chỉ có ý chỉ bảo chứ không định ra tay giúp cô ta.
Vừa nhìn thấy Lục Vinh Hàn, cô ta liền gào lên khóc lóc: “Bọ họ muốn hành hạ em đến chết ở đây sao?”
Lục Vinh Hàn đưa tay ra: “Này không phải do em tự tìm sao?”
Tư Mã Ngọc Thanh vừa thấy cái hộp trong tay ông ấy liền vội vàng đoạt lấy, nhìn thấy bồ câu trong thì ánh mắt chợt sáng lên, cầm lên ăn ngấu nghiến.
“Con cũng sắp chết đói, cô thật sự điên rồi, bản thân không biết nấu ăn mà còn nghi ngờ người khác hạ độc khiến con không thể ăn cùng mọi người. Một phụ nữ không biết nấu cơm mà muốn làm mẹ hiền dâu thảo sao, cũng may con không phải con ruột của cô, nếu không thì thà tự sát còn hơn.”
Lục Vinh Hàn nhìn con trai ngấu nghiến từng miếng mà đau lòng: “Ngày mai anh đưa Tư Mã Ngọc Thanh đến phòng ăn ăn cơm, bà cụ không cho em đến nhà chính thì em học nấu nướng chút đi, biết nấu ăn cũng không có gì xấu, không cần căm ghét chuyện đó đến vậy.”
Tư Mã Ngọc Như muốn phát điên: “Chẳng lẽ anh không thể lén lút sắp xếp một đầu bếp tới đây sao? Ngọc Thanh sang bên kia ăn cơm rồi lại bị hạ độc thì phải làm sao?”
Lời cô ta chưa dứt liền bị Lục Vinh Hàn quát lên cắt ngang: “Em có thể không nhắc đến hai chữ “hạ độc” nữa được không, nhà ngoại anh vốn theo nghề y, có độc hay không thì bà cụ liếc một cái cũng đã biết rồi, em nghi thần nghi quỷ thì thật sẽ như vậy sao. Chỉ vì em mà bây giờ cả nhà ai cũng có ý kiến với anh. Nếu em vẫn cứ ồn ào náo loạn thì đến Tĩnh An Tuyển đi, anh không bảo vệ nổi em nữa.”
Tư Mã Ngọc Như che mặt khóc thút thít: “Chẳng lẽ anh không nhìn ra sao? Tất cả đều là âm mưu của con dâu Y Hạo Phong, bọn chúng cướp Sênh Hạ, sau đó đầu độc Ngọc Thanh là muốn gây áp lực cho em. Y Hạo Phong cả đời này căm hận em, nhất định sẽ không để em sống tốt. Bây giờ toàn bộ nhà họ Lục đều nằm trong tay bọn họ, bà cụ Lục cũng hướng về bọn họ. Em chính là cá nằm trên thớt, bọn họ muốn xử lý thế nào cũng được. Còn em muốn tự vệ, muốn phơi bày gian kế của bọn họ thì lại thành gây sóng gió. Nhà họ Lục này còn chỗ để em dung thân sao?”
Lục Vinh Hàn lắc đầu thở dài, ông ấy cũng biết vợ chồng của Lục Lãnh Phong bây giờ đang đứng về phía Y Hạo Phong.
Y Hạo Phong hận Tư Mã Ngọc Như, cũng hận ông ấy mà loại hận ý này là do tích tụ từng ngày, không tài nào biến mất được.
Bà ấy có thể muốn trả thù Tư Mã Ngọc Như nhưng hẳn sẽ không ra tay với Tư Mã Ngọc Thanh, trừ khi bà ấy biết chuyện của con gái là do Tư Mã Minh Thịnh làm ra.
“Em ở lại đây cũng tốt, mọi người tách ra ít đụng chạm tới nhau, em không yên tâm việc Tư Mã Ngọc Thanh đến phòng ăn thì chỉ có thể tự mình học nấu nướng, không thể để thằng bé đói bụng.”
Tư Mã Ngọc Như bây giờ rất muốn tìm một sợi dây rồi thắt cổ ngay trước mặt ông ấy.
Bắt cô ta vào bếp học nấu cơm chính là đang làm nhục cô ta, hành hạ cô ta.