Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1636



Chương 1636

Đỗ Chấn Diệp xoa đầu Lục Sênh Hạ an ủi: “Chị ấy nói đúng, em vẫn còn nhỏ, phải chú ý an toàn, đừng làm anh phải lo lắng.”

Một lời nói bất cẩn khiến Lục Sênh Hạ ấm ức đứng dậy, khuôn mặt bắt đầu ửng đỏ.

“Em hiểu rồi, anh Chấn Diệp, sau này em sẽ ngoan ngoãn, không khiến anh phải lo lắng nữa đâu.”

Hy Nguyệt và Lâm Đại Dao chuẩn bị bữa trưa xong rất sớm, sau khi ăn xong, mọi người đi câu cá ở bên suối.

Hy Nguyệt cởi giày, ngâm đôi chân ngọc trắng như tuyết của mình xuống dòng suối, làn nước trong xanh, mát lạnh, đúng lúc giúp xua tan cái nóng.

Tần Như Thông đi tới, ngồi bên cạnh cô: “Thường xuyên ra ngoài chơi một chút, thả lỏng một chút sẽ giúp cho thể chất và tinh thần đều khỏe mạnh hơn.”

“Ừ.” Cô mỉm cười gật đầu: “Bên ngoài cũng rất yên tĩnh, không có ai quậy phá cả.”

Tần Như Thông biết cô đang ám chỉ người mẹ nhỏ ở nhà.

“Anh nghe Sênh Hạ nói Tư Mã Ngọc Như đã dọn tới tòa nhà phụ rồi, bà cụ không cho phép cô ta vào nhà chính.”

Hy Nguyệt nhún vai: “Chỉ cần cô ta còn ở nhà họ Lục, vẫn là vợ lẽ của bố con bé thì vẫn sẽ có cơ hội gây chuyện.”

“Anh thấy, khi cô ta được gả vào nhà họ Lục, cũng chỉ là vì tài sản. Một người lợi hại như bố chồng em mà lại không thể nhìn ra bộ mặt thật của một người phụ nữ đó.” Tần Như Thông nói, có chút chế nhạo.

“Tình yêu làm cho người ta mù quáng, bố chồng cái gì cũng tốt, nhưng lại làm việc theo cảm tính. Nếu như ông ấy có thể như Lãnh Phong, thì Tư Mã Ngọc Như đã không có cơ hội rồi.” Hy Nguyệt trầm giọng nói.

Tần Như Thông nhặt một viên đá nhỏ cầm trong tay ngắm nghía.

“Lục Lãnh Phong đã giải quyết xong chuyện Kiều An chưa?”

“Có Finn ở bên trong coi cô ta rồi, cô ta sẽ không gây ra chuyện gì được đâu.” Hy Nguyệt nhẹ giọng nói.

“Chỉ sợ rằng Tư Mã Ngọc Như sẽ lợi dụng cô ta, một quân cờ tốt như vậy, làm sao cô ta có thể bỏ qua được chứ?”

Tần Như Thông có chút suy nghĩ nói, lần trước cô đã nói Tư Mã Ngọc Như và Kiều An thông đồng với nhau, anh ta lo rằng cô sẽ bị hại.

Một tia sáng nham hiểm lóe lên từ ánh mắt của Hy Nguyệt.

“Em không thể luôn ở trạng thái phòng ngự được, ép buộc như vậy, tôi sẽ không để cho họ được sống thoải mái đâu.”

Tần Như Thông vỗ vỗ vai cô: “Anh sẽ giúp em, bất kể việc gì chỉ cần em muốn, anh đều có thể làm thay em.”

“Anh, cám ơn anh.” Hy Nguyệt cảm kích nói.

Tần Như Thông đứng dậy, vung tay ném hòn đá nhỏ xuống suối, mảnh đá nhảy trên mặt suối, nhảy, nhảy, nhảy một đoạn dài, rơi xuống dòng suối rồi biến mất.

Hy Nguyệt trợn to hai mắt, cả người sững sờ: “Anh cũng biết ném đá trên mặt nước sao?”

Thời Thạch chơi trò này cũng rất lợi hại, phá vỡ cả kỷ lục được Guinness ghi chép với cả trăm lần nhảy trên mặt nước.

Tần Như Thông mỉm cười: “Muốn anh dạy cho không?”

“Không đâu. Trước kia Thời Thạch thường dạy em, nhưng mà em không học được. Anh có thể ném một lượt khác cho em xem một chút không.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.