Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1698



Chương 1698

Lục Vinh Hàn không trả lời, cúi đầu hút xì gà, có vẻ như đang suy nghĩ.

Nếu mọi thứ đã phát triển đến mức này, ông ấy cũng nên suy nghĩ cho Ngọc Thanh.

Ngày hôm sau.

Thời điểm cổ phần công ty được chuyển nhượng.

Lục Lãnh Phong nhìn lướt qua tài liệu trong tay: “Chủ tịch Lục, có phải là thiếu mười phần trăm cổ phần không?”

Anh đã đổi xưng hô, không còn gọi ông ấy là bố nữa.

Lục Vinh Hàn nghe xong thì cảm thấy trong lòng không biết là cảm thụ gì.

Qua một đêm, hai cha con như người xa lạ.

“Bố có thể tự mình phân bổ mười phần trăm cổ phần kia, không cần giao cho con.” Ông ấy nhẹ nhàng nói.

Lục Lãnh Phong nghiêm nghị nhìn ông ấy: “Bất kể muốn phân bổ như thế nào, cũng phải giải thích hợp lý hướng đi của nó.”

Ánh mắt Lục Vinh Hàn rơi vào chén trà trong tay: “Bố để cho bản thân.”

Giọng điệu Lục Lãnh Phong chế nhạo: “Chi bằng ông cứ thẳng thắn thừa nhận là để lại cho đứa con trai riêng của ông và Tư Mã Ngọc Như đi.”

Khóe miệng Lục Vinh Hàn co rút: “Lãnh Phong, nói như thế nào thì thằng bé cũng là em trai ruột của con.”

Đôi môi mỏng màu bạc của Lục Lãnh Phong vẽ ra một vòng cung mỉa mai lạnh lùng.

“Ông còn không có liên quan gì đến tôi, huống chi là nó. Theo quy định gia tộc, nếu là ông vẫn người nhà họ Lục, có thể tùy ý phân bổ mười phần trăm cổ phần, trong đó năm phần trăm có thể trao cho những người trung thành có đóng góp xuất sắc cho nhà họ Lục. Năm phần trăm còn lại phải để lại cho người của nhà họ Lục. Nếu ông không phải là người nhà họ Lục, ông không được phép mang đi dù chỉ một đồng. Thứ duy nhất ông có thể mang theo bên mình là tài sản cá nhân của ông.”

Lục Vinh Hàn thở hổn hển, thở ra một hơi thật mạnh, lại nặng nề thở dài.

“Lãnh Phong, bố thừa nhận là đối với mẹ của con, bố đã không làm tròn bổn phận của một người chồng. Nhưng với con, bố đã làm tròn bổn phận của một người cha…”

Ông ấy chưa kịp nói xong thì đã bị Lục Lãnh Phong cắt ngang: “Chủ tịch Lục, hiện tại chúng ta đang làm việc, mọi việc đều làm theo quy định, xin đừng lôi kéo tình cảm cá nhân của ông vào. Mười phần trăm cổ phần này, hôm nay, ông muốn giao thì giao, không muốn giao cũng phải giao, đừng mong có thể mang ra ngoài.”

“Nếu bố không giao thì sao?” Lục Vinh Hàn nhíu mày.

“Vậy thì bắt đầu quá trình luận tội.” Lục Lãnh Phong chậm rãi phun ra từng lời đe dọa.

Cả người Lục Vinh Hàn run rẩy dữ dội: “Nếu đặt Hy Nguyệt vào vị trí của Ngọc Như, con có làm điều tương tự như bố không?”

Dù gì anh cũng là con của ông ấy, mang trong mình dòng máu của ông ấy, sự cố chấp đối với tình cảm cũng giống như ông ấy.

Sau khi Hy Nguyệt rời đi, chẳng phải anh còn không đau lòng như đứt từng khúc ruột, uống rượu giải sầu, uống đến nỗi xuất huyết dạ dày hay sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.