Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1710



Chương 1710

“Nhà họ Lục từ trước tới nay không hề quan tâm tới con riêng. Hơn nữa, tôi nghe nói, cô chủ đang chuẩn bị thay đổi gia quy, hủy bỏ chế độ lấy vợ lẽ của nhà họ Lục. Tình nhân không thể vào cửa, con cái không được nhận tổ quy tông, cả đời chỉ có thể làm con riêng.”

Cơ thịt trên khuôn mặt Kiều An co rút kịch liệt, cô ta có cảm giác Hy Nguyệt cố ý nhằm vào mình.

Người đàn bà này quá độc ác, suy nghĩ sâu xa, giống như một con rắn độc.

Cô ta muốn đi tìm Lục Lãnh Phong.

Anh nhất định phải để ý tới, không thể để mặc Hy Nguyệt làm xằng lằm bậy.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

Ngọc Kỳ tiến vào phòng.

Người của cô ấy đã tìm được Giang Hà.

Hôm ấy, lúc chuyện xảy ra thì cô ấy không ở Giang Thành, cũng không thể tới khách sạn Hilton giao hàng.

Hy Mộng Lan đang nói láo.

Cô ấy biết ngay người đàn bà này sẽ không nói thật.

Nhưng cô ấy càng giấu giấu diếm diếm thì chuyện càng trở nên kỳ lạ.

Cô ấy vốn định gọi điện thoại cho Hy Mộng Lan để hỏi rõ ràng mọi chuyện nhưng không ngờ cô ta đã lấy trộm hết tiền trong nhà rồi bỏ nhà đi, bác cả cũng không biết cô ta đã chạy tới nơi nào.

Thoáng cái đã trôi qua mấy tháng.

Hai túi sữa nhỏ cũng đã biết đi.

Tiểu Diệp rất thích chơi người máy, mỗi lần Hứa Kiến Quân vừa tan học trở về là cậu bé ôm người máy lên ngay, bịch bịch bịch chạy tới trước mặt anh mình, nói: “Anh ơi, chúng mình cùng nhau chơi người máy đi.”

“Được, hôm nay anh sẽ dạy cho em viết một chương trình rất lợi hại.” Hứa Kiến Quân cười ha ha nói.

Kiến Dao thích vẽ tranh, bàn tay nhỏ bé cầm bút vẽ, cậu bé đứng trước bàn vẽ vẽ nên bầu trời sao trong trí tưởng tượng của mình, cái miệng nhỏ nhắn còn ngâm nga một bài đồng dao.

Dù mới chỉ mười một tháng tuổi, còn chưa được một tuổi nhưng cậu bé vẽ rất đẹp, đâu ra đó, rõ ràng đã kế thừa được thiên phú nghệ thuật của mẹ.

Hy Nguyệt nhìn lũ trẻ, trong mắt đầy cưng chiều.

“Ma vương Tu La, Tiểu Diệp giống anh, Kiến Dao giống em.”

“Thằng bé sau này nhất định có thể trò giỏi hơn thầy.” Đôi môi mỏng của Lục Lãnh Phong gợi lên một nụ cười mê người.

Lục Sênh Hạ ở bên cạnh cười hihi: “Em cảm thấy Tiểu Quân cũng rất giống anh cả, lẽ nào hai người không phát hiện điều này sao?”

Lục Lãnh Phong xoa xoa đầu cô bé, cảm giác cô nhóc này đang chế nhạo anh.

Tiểu Quân cũng không phải con trai của anh, sao có thể giống anh được?

“Con trai hơn nửa đều giống bố.”

“Nhưng Tiểu Quân thật sự rất giống anh, không tin anh tự mình nhìn xem.” Lục Sênh Hạ cầm điện thoại lên, chụp một bức ảnh chung cho ba bố con anh.

“Anh xem, anh, Tiểu Quân và Kiến Diệp, gương mặt và ánh mắt ba người không phải giống nhau như đúc sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.