Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1711



Chương 1711

Lục Lãnh Phong cầm điện thoại, cẩn thận ngắm nhìn bức ảnh kia.

Bình thường, anh chưa từng cẩn thận quan sát.

Hôm nay, so sánh cẩn thận như vậy, thật sự cảm thấy rất giống.

Khó trách luôn có người nói hai người giống nhau.

Thật kỳ lạ.

Gương mặt anh không hề có điểm nào giống với Hứa Nhã Thanh, sao thằng nhóc này lại có thể giống anh chứ?

Anh không nhịn được, quay sang nhìn Hy Nguyệt.

Trái tim Hy Nguyệt khẽ run lên, cô đã phát hiện ra con trai mình giống Lục Lãnh Phong từ lâu nhưng cô không thể hiểu nổi tại sao lại như vậy.

Giải thích duy nhất chính là đây là sự trùng hợp kỳ diệu.

Lục Lãnh Phong không kìm nghĩ đến đứa con mà chính tay tay mình giết chết lúc trước.được mà

Là thằng bé quay lại sao?

Thằng bé không nỡ rời đi nên một lần nữa quay về trong bụng mẹ, biến thành Tiểu Quân?

Anh cắn môi, một lúc lâu sau mới phát ra âm thanh.

“Cô ngốc…chuyện đứa trẻ lúc trước, em có từng hận anh không?”

Hy Nguyệt hơi ngẩn người: “Em…em đã quên rồi.”

“Nếu đứa trẻ là con của anh, liệu em có tha thứ cho anh hay không?” Giọng của anh rất mơ hồ, giống như chỉ đang hô hấp.

Hy Nguyệt cụp mắt xuống, hàng mi dày và dài tạo nên một bóng đen mờ mờ trên mí mắt trắng nõn của cô.

“Đều là chuyện đã qua, chúng ta cũng không cần nhắc lại nữa.”

Lục Lãnh Phong nhẹ nhàng thở ra.

Đây là chuyện ngu ngốc nhất, không có lý trí nhất mà anh từng làm.

“Cô ngốc, liệu Tiểu Quân có phải là đứa trẻ kia không?”

Vốn chỉ là một câu nói vô ý nhưng lại khiến Hy Nguyệt quá hoảng sợ, cô gần như nhảy lên khỏi ghế theo bản năng.

Sắc mặt cô trắng bệch, ngay tới đôi môi cũng mất đi huyết sắc, đôi mắt to tròn đầy sợ hãi, nhìn anh chằm chằm.

“Anh đang nói bậy nói bạ gì đó, sao Tiểu Quân có thể là đứa trẻ kia được?”

Lục Lãnh Phong không nghĩ quá nhiều, anh chỉ cho rằng cô đã bị dọa sợ nên mới duỗi tay, kéo cô vào trong lòng.

“Cô ngốc, ý của anh là, liệu có phải thằng bé không nỡ rời đi nên đã quay lại một lần nữa hay không?”

Dù nói không rõ ràng nhưng Hy Nguyệt vẫn nghe hiểu những gì anh nói.

Ý của anh là đứa trẻ kia sau khi bị bỏ đi đã một lần nữa quay lại đầu thai vào trong bụng cô.

“Ma vương Tu La, sao hôm nay đột nhiên anh lại nhớ tới đứa trẻ kia?”

“Không có gì, chỉ là tùy tiện nói một chút thôi.” Anh nhún vai, hời hợt đáp lại.

Hy Nguyệt nuốt nước miếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.