Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1712



Chương 1712

“Chuyện đã qua thì cứ đế nó qua đi, đừng nhắc lại nữa.” Cô cũng qua loa một câu.

Lục Lãnh Phong giật giật môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt những lời định nói đó vào trong.

Cuối tuần này, Hứa Nhã Thanh trở về từ châu Âu.

Hứa Kiến Quân rất vui, cậu bé sắp xếp chiếc vali nhỏ của mình, sau đó đi tới biệt thự của anh ta, trong khoảng thời gian này, cậu bé muốn ở cùng với ba.

“Không ngờ, mới rời đi mấy tháng mà em đã xảy ra nhiều chuyện như thế.” Hứa Nhã Thanh mang theo vài phần cảm khái nói.

“Em đã trải qua mọi thăng trầm trong cuộc sống rồi, đã không còn gì đáng kể.” Hy Nguyệt buông lỏng tay, vẻ mặt bình thản.

“Gần đây em có gặp bố chồng không?” Hứa Nhã Thanh hỏi.

“Không, từ sau khi ông ấy rời đi, em cũng chưa từng nhìn thấy ông ấy và Tư Mã Ngọc Như.” Hy Nguyệt hời hợt nói.

Thành phố Long Minh rất lớn, nên dù có sống trong cùng một thành phố thì mọi người cũng chưa chắc đã có cơ hội gặp nhau.

Hứa Nhã Thanh lắc lắc chén rượu trong tay mình: “Yêu mĩ nhân, không yêu giang sơn, bố chồng em đúng là một người chung tình. Nhưng người phụ nữ hết thời như Tư Mã Ngọc Như hoàn toàn không với tới cái gọi là mỹ nhân.”

“Có người thích củ cải, có người thích rau xanh, có thể ông ấy thích điểm này của Tư Mã Ngọc Như.” Hy Nguyệt cười nhạt, cô không muốn bàn luận nhiều thêm về chuyện của bố chồng mình.

Im lặng một hồi, Hứa Nhã Thanh chuyển đề tài.

“Chuyện của nhà họ Tần đúng là kỳ lạ. Thật không ngờ, Trần Nhân Thiên còn có em trai sinh đôi, hai người giống nhau như đúc. Hơn nữa, anh ta còn là mối tình đầu của em.”

Cô khẽ mỉm cười: “Ông trời tuy rất nhẫn tâm nhưng dù gì vẫn có trái tim, không để những người tốt bụng phải gặp tai bay vạ gió.”

“Nhất định anh ta vẫn còn rất yêu em.” Hứa Nhã Thanh trầm thấp nói.

Hy Nguyệt nhún vai, khóe miệng hơi cong lên, nở một nụ cười nhạt: “Đều là chuyện đã qua, hiện giờ chúng em chung sống với nhau như người nhà, cũng rất vui vẻ.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hứa Nhã Thanh nhìn cô, ánh mắt thờ ơ mà ẩn chứa ý vị sâu xa.

Anh ta không thể không thừa nhận, cuối cùng, giữa hai người họ, Lục Lãnh Phong đã trở thành người chiến thắng.

Đều vì suy nghĩ sai lầm của anh ta nên mới để anh ấy nhân cơ hội đoạt cô đi .

Hứa Kiến Quân chơi cùng chú chó lớn của mình ở trong sân. Khi cậu bé tiến vào, chú chó lớn cũng đi theo.

“Bố, ngày mai chúng ta cùng nhau dẫn Brandy tới công viên dành cho chó chơi, được không ạ?”

“Được.” Hứa Nhã Thanh vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé hồng hào của cậu bé, tràn đầy cưng chiều.

Hy Nguyệt nhìn hai bố con, trong mắt cô, Tiểu Quân vẫn rất giống Hứa Nhã Thanh, cũng thích cười, một khi cười lên thì giống như ánh mặt trời từ trên không trung chiếu xuống, sưởi ấm cho mọi người, khiến người khác cảm nhận được sự ấm ấp từ trong ra ngoài.

“Lần này bố sẽ ở lại thành phố Long Minh bao lâu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.