Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1720



Chương 1720

“Cô ta hủy hoại còn ít người ư?” Đôi môi mỏng của Lục Lãnh Phong hé ra một tia châm chọc.

Hy Nguyệt liếc nhìn ngoài cửa sổ xe, giọng nói như gió ban mai, nhàn nhạt nhắc đến: “Nếu bố muốn Ngọc Thanh nhận lại tổ tiên, anh đồng ý không?”

“Không thành vấn đề.” Lục Lãnh Phong nhún vai không ý kiến.

Cô cảm thấy anh không hề có ý phản đối.

Trên thực tế, nếu Tư Mã Ngọc Như và bố của cô không che đậy, trực tiếp công khai danh tính của Ngọc Thanh với mọi người thì sẽ không đi được đến bước này.

Điều mà cô và Lục Lãnh Phong không thể chấp nhận nổi là một người như Tư Mã Ngọc Như lại coi họ như kẻ thù của em trai, điều này sẽ đặt nhà họ Lục vào tình thế anh em tương tàn.

Nhưng Tư Mã Ngọc Thanh thì khác, bản chất cậu bé trong sáng, tốt bụng và rất gần gũi với họ, nó sẽ trở thành Lục Sênh Hạ thứ hai.

Ăn trưa xong, Tư Mã Ngọc Thanh lấy cớ rủ bạn cùng lớp đi công viên chơi, sau đó cậu bé cùng với vệ sĩ đi ra ngoài.

Lục Sênh Hạ và túi sữa nhỏ đang đợi cậu bé trong công viên.

Trải tấm thảm ra, ba người cùng nhau ngồi dưới gốc cây hoa anh đào.

“Chú Ngọc Thanh, hôm qua chú nói muốn ăn vịt chiên giòn do mẹ làm, nên mẹ làm cho chú này.” Tiểu Quân mở hộp thức ăn ra.

Tư Mã Ngọc Thanh vui mừng vỗ vỗ đôi tay nhỏ bé: “Tuyệt quá đi, chị gái xinh đẹp thật tốt, chị gái xinh đẹp là người tốt nhất với em trên đời này.”

Lục Sênh Hạ lấy sốt mơ ra, vịt chiên giòn chấm sốt mơ ăn vừa thơm, vừa giòn lại có chút chua chua ngọt ngọt.

“Chị và Tiểu Quân đã tự tay làm những chiếc bánh ngọt này, gần đây hai cô cháu đã học làm rất nhiều loại bánh nho nhỏ đấy, chẳng hạn như bánh sữa tươi chiên, bánh thủy tinh cao, bánh hoa quế thơm ngọt nữa này…”

Nghe cô bé nói như thế, Tư Mã Ngọc Thanh vô cùng ghen tị. Cô của cậu bé thậm chí còn không cho cậu bé bước vào vào bếp chứ đừng nói là học làm bánh ngọt.

“Cô em là đúng là độc ác, em phải làm tất cả những gì mà cô nói. Cô ấy đến một chút tự do cũng không cho em. Nếu mẹ em không quay lại sớm, nhất định không có cơ hội gặp lại chị đâu. Em sẽ bị cô ấy hành hạ cho tới chết mất.”

Lục Sênh Hạ vỗ vỗ vai cậu bé tỏ vẻ thông cảm: “Chị biết cô ấy là người độc tài lâu rồi, nên chị nhất quyết ở nhà không đi cùng cô ấy. Nếu không, giờ chị cũng sẽ buồn như em thôi.”

Cái miệng nhỏ nhắn của Tư Mã Ngọc Thanh trề ra: “Dượng đã nói rõ ràng muốn đưa em về nhà, nhưng lại đưa em về biệt thự của dượng, sống cùng dượng và cô. Nếu như vậy, tại sao lại không ở nhà họ Lục.”

Hứa Kiến Quân mở nắp uống một ngụm nước trái cây: “Chú Ngọc Thanh, sau này chú nhớ chúng cháu, hay là muốn ăn vịt chiên giòn do mẹ cháu làm thì cứ gọi cho cháu, chúng ta sẽ lại bí mật gặp nhau thế này, cùng nhau đi dã ngoại nhé.”

“Được chứ.” Tư Mã Ngọc Thanh ăn một lát vịt chiên giòn, cả người tràn ngập sự mãn nguyện.

Sau khi ba đứa nhỏ ăn uống no nê, chúng cùng nằm trên thảm hóng gió, nhìn những cánh hoa anh đào hồng nhạt lất phất rơi trên đầu. Thế giới của trẻ thơ luôn trong sáng và tươi đẹp, dù người lớn có mâu thuẫn gay gắt đến nhường nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến chúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.