Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1726



Chương 1726

Hy Nguyệt lúc này đã ra đến: “Bố, đi vào trong đi, bà nội đang ở phòng khách chờ bố đấy.” lời nói của cô vô cùng khách sáo, lịch sự, giống như một nữ chủ nhân nói chuyện với một người khác đến thăm nhà vậy.

Lục Vinh Hàn xốc lại tinh thần, đi vào trong nhà.

Các chú các cô đều đi đến chào hỏi ông ấy.

Lục Lãnh Phong ngồi ở một bên, trên tay cầm tạp chí kinh doanh xem, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn một cái, coi như người vừa đến là một người vô hình không tồn tại.

Lục Vinh Hàn nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ nhàng đi đến trước mặt bà cụ Lục.

“Mẹ, con đến mừng thọ mẹ đây, chúc mẹ sống lâu trăm tuổi, hạnh phúc tràn trề.”

Bà cụ Lục nhìn đánh giá đứa con trai cả một lúc, phát hiện con trai mình ốm đi rất nhiều, có vẻ là cuộc sống ở bên Tư Mã Ngọc Như cũng không phải như ý muốn.

Bà cụ cũng chẳng nói gì, chỉ điềm nhiên nói hai chữ: “Ngồi đi.”

Ông ấy cảm nhận được một sự bối rối mà ông chưa từng gặp trước giờ, ông ấy cảm thấy mình giống như một nốt nhạc lạc điệu trong một dàn hòa âm vậy.

Hy Nguyệt kêu người làm rót trà mang lên, dù cho Lục Lãnh Phong thấy không vui, nhưng bản thân là nữ chủ nhân trong nhà, thì cô cũng phải vẹn toàn hết lễ nghĩa của một người con dâu.

“Bố dạo này có vẻ gầy đi nhỉ?”

“Khoảng thời gian này bố ăn uống không được tốt.” Ông ấy mỉm mỉm cười nói: “Sênh Hạ đâu?”

“Con bé đang ở trong vườn, đang cho cá ăn với Tiểu Quân.” Hy Nguyệt trả lời.

“Không có bố bên cạnh, con bé có chịu nghe lời không?” Ông ấy thấp giọng hỏi.

“Sênh Hạ ngoan lắm, bố yên tâm.” Hoa Hiên Phương mỉm cười: “Sống ở ngoài, bố nhớ giữ gìn sức khỏe.” Cô nói chuyện rất khách sáo, thật sự là chỉ giống như đang trò chuyện với khách đến mà thôi.

Lục Vinh Hàn rót một ly trà, nhấp một ngụm: “Thời gian trôi qua nhanh thật, Tiểu Diệp và Kiến Dao đều biết đi cả rồi.”

“Bố rời đi cũng không phải gần đây, mấy tháng rồi mà.” Hy Nguyệt chậm rãi nói.

“Đúng vậy, thời gian lao như tên bắn vậy, bố còn không cảm nhận được.” Lục Vinh Hàn cười khổ.

Lục Lãnh Phong cách đó không xa nghe hai người nói chuyện tẻ nhạt, câu có câu không.

Người phụ nữ ngốc nghếch đúng là hiền quá rồi, lấy ơn báo oán.

Vào lúc này, Lục Sênh Hạ và Hứa Kiến Quân chạy vào.

“Bố, con biết thế nào hôm nay bố cũng về mà.” Lục Sênh Hạ vui vẻ nói.

Nhìn con gái, Lục Vinh Hào vô cùng cảm khái: “Sênh Hạ, con lại cao lên rồi.”

“Bố, bố chia tay mẹ nhỏ đi, dọn về nhà mình trú, đây mới là nhà của bố.” Lục Sênh Hạ nắm chặt lấy tay bố mình.

Lục Vinh Hàn thở dài một hơi: “Sênh Hạ, con ở đây phải nghe lời anh hai với chị hai, không được bướng bỉnh quậy phá, có biết chưa?”

Lục Sênh Hạ rất thất vọng: “Bố, bố đi lâu như vậy, không nhớ bà nội, không nhớ tụi con sao?”

Lục Vinh Hàn không biết phải nói gì.

Ông ấy tất nhiên là nhớ, thế nhưng ông ấy cũng không thể bỏ mặc không lo cho Tư Mã Ngọc Như.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.