Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1735



Chương 1735

“Đồ ngốc này, hàng tháng của em chậm mười ngày rồi đấy, nhớ không?”

“Hả? Thật sao?” Hy Nguyệt hơi giật mình, hiển nhiên hoàn toàn không để ý tới.

Cô không bao giờ nhớ đến kỳ kinh nguyệt của mình, thậm chí không quan tâm lắm đến việc diễn ra nhanh hay chậm.

Đầu óc Lục Lãnh Phong quay mòng, toàn thân đều căng thẳng: “Mẹ kiếp, em không nhé lại mang thai rồi ư?”

Hy Nguyệt vẫy vẫy tay, bộ dáng lãnh đạm: “Sao có thể, không phải lúc nào anh cũng dùng đồ bảo hộ sao?”

Lục Lãnh Phong búng trán cô, anh thật sựu đã dùng đồ bảo hộ, lần nào cũng cực kỳ cẩn thận.

Nhưng nghìn lần cẩn thận cũng phải có một lần bất trắc.

“Anh quên mất, lần đó trên du thuyền.”

Hy Nguyệt đã quên chuyện này từ lâu, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra.

Đêm hôm đó, Ma Vương Tu La vô cùng thú tính, anh cùng cô sáu lần liên tiếp trên boong tàu, vì vụ này mà chiếc ô trên boong bị hỏng.

“Chúng ta đã tính kỹ rồi mà, đấy thời kỳ an toàn không phải sao? Không sao đâu, anh đừng lo. Em chỉ bị rối loạn nội tiết. Chỉ cần uống hai viên thuốc là được.”

“Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.” Lục Lãnh Phong không thể yên lòng.

Cô nhún vai, hoàn toàn không lo lắng: “Lúc ấy tử cung đang tái tạo lại, tử cung mang tính hàn, chưa nói về có thể hiếm muộn, đây còn là thời kỳ an toàn. Cho dù là thời kỳ nguy hiểm cũng không thể một phát ăn ngay.”

Lục Lãnh Phong thở dài nói: “Không có thai là tốt rồi, chúng ta không cần đẻ thêm nữa, thêm một đứa là thêm một mồi lửa tai họa!”

Nghe thấy vậy, Hy Nguyệt bỗng muốn đánh anh một cái: “Đúng, bản thân anh đã có bốn đứa con rồi, hai đứa con đẻ, hai đứa ngoài dã thú. Thật sự không cần thêm nữa.”

Lục Lãnh Phong nghẹn ngào: “Đồ ngốc, anh thật sự không có con ngoài giá thú tại sao em không tin anh?”

Hy Nguyệt khịt mũi: “Đều nhận tổ tiên họ Lục rồi, anh không nhận người ta tự có cách khiến anh phải nhận.”

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Lãnh Phong có chút thù địch: “Họ Lục không liên quan gì đến anh, trên thế giới này có rất nhiều người họ Lục.”

Hy Nguyệt chế nhạo nói: “Đây là anh đang tự lừa mình dối người à?”

Lục Lãnh Phong búng trán, phiền muộn nói: “Em rõ ràng rất thông minh, sao cứ nhắc đến chuyện của anh chỉ số thông minh lại về âm vô cực rồi?”

Cô rên rỉ, mím chặt miệng: “sao em lại cảm thấy anh đang nói đến chính mình vậy, em ngốc không thành vấn đề. Ngược lại là anh đấy, vốn dĩ chỉ số thông minh thiên tài, vậy mà bị người ta quay vòng vòng thậm chí còn bị lừa, trí thông minh của anh chạy đâu rồi?”

Trước mắt Lục Lãnh Phong như thể một đàn ngựa đen vừa chạy qua. Đây gọi là duyên tới trốn không kịp. cả ngàn nỗi oan không làm thế nào gỡ bỏ được.”

Cô gái ngốc này một mực tin rằng con của Kiều An chính là con của anh, dù anh có giải thích thế nào thì cô cũng không tin, cứ như bị cắm sừng mà không biết phải làm sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.