Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1736



Chương 1736

“Ngày mai anh sẽ đi xét nghiệm AND, làm bằng chứng, em yên tâmm.”

Hy Nguyệt giật mình, làm vậy cô mới không yên tâm ấy!

“Không cần, không cần thiết.”

“Tại sao? Em không tin anh?”

“Em chỉ muốn đem chuyện này ra để nhắc nhở anh, đừng bị người yêu cũ hay tình nhân gì đó lừa thôi.”

Lục Lãnh Phong suýt lịm: “Nếu có người có thể lừa anh, người đó chỉ có thể là em thôi.”

Hy Nguyệt có thể nhìn ra, đứa con của Kiều An không phải của anh, ít nhất là anh tin như vậy.

Cô không thể để anh làm xét nghiệm ADN, Nếu không, một phần kiên định này mất đi, anh có thể lại bị lừa cho mà xem.

Cô chộp lấy một quả cam xanh nhất nhét vào tay anh: “Phạt anh ăn cam chua.”

“Anh ăn rồi, em có thể đừng tức giận nữa không.” Lục Lãnh Phong vừa bóc cam vừa nói.

Cô nheo miệng liền gật đầu một cách miễn cưỡng.

Lục Lãnh Phong ăn nhanh, càng là thứ không ngon, lại càng phải ăn nhanh.

Cam chua thật, chua đến xót răng, kinh khủng nhất là ăn xong lại đau bụng.

Người đau dạ dày không thể ăn được chua.

Thấy anh cau mày lộ ra thần sắc có chút khó chịu, cô chợt nhớ tới bụng anh không tốt, sợ anh đau.

Cô vội vàng rót cho anh một ly nước ấm: “Em quên mất bụng anh không được tốt, sao anh không nhắc em.”

“Không sao, chỉ cần em hết giận là được.” Lục Lãnh Phong uống một ngụm nước, lúc này vợ anh bình tĩnh lại mới là điều quan trọng nhất.

Lúc này trong cô vẫn còn một chút oán giận, nhưng cũng không biết phải làm sao, đành tự mình chịu đựng.

Tính khí cậu chủ không được tốt, xu hướng ngược đãi bản thân, mỗi lần cãi nhau lại hành hạ bản thân mình, đau đớn đủ rồi mới chịu dừng lại.

“Em đâu có tức giận, chỉ là anh phải nhắc em trước thôi mà, dù sao cũng không thể đi lên vết xe đổ trước đây.” Cô vươn tay nhẹ nhàng xoa bụng anh, động tác rất nhẹ nhàng.

Trong đôi mắt đào hoa quyến rũ của anh hiện lên một tia mê hoặc, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Chiều thứ sáu, Hy Nguyệt đến Giang Thành để tham gia hội cựu sinh viên của trường.

Tần Như Thông Thông đã đến trước một lúc.

Sau nhiều năm mới trờ lại trường, cả hai đều trở nên rất dễ xúc động.

Trường học đã thay đổi rất nhiều thế nhưng cây lộc vừng đồng hành cùng bọn họ sáu năm trước vẫn tươi tốt, sừng sững ở góc sân trường.

Năm năm tháng tháng, hoa vẫn vậy tháng tháng năm năm, khách đổi dời.

Đứng dưới gốc cây cổ thụ, Hy Nguyệt mỉm cười: “Trở về trường cũ cảm giác thật khó tả. Em nhớ rằng trước đây trường cấp hai với cấp ba ở cạnh nhau. Mỗi khi tan học, chúng ta đều chạy tới đây đợi nhau.”

Tần Như Thông Thông dần dần lộ ra vẻ u sầu, nếu có thể quay về quá khứ thì thật tuyệt, có thể vô tư cùng nhau ngắm bình minh cả hoàng hôn mây trời, không ai có thể ngăn cản.

Thật không may, thời gian là không thể quay trở lại.

Cô giờ đây đã lấy người khác, không bao giờ trở về bên anh ta nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.