Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1743



Chương 1743

Cô rùng mình dữ dội, theo bản năng kéo chăn bông lên quấn quanh cổ.

“Buổi chiều em cùng anh Thạch đi dạo phố, sau đó liền trở về nhà.”

Khóe môi Lục Lãnh Phong mấp máy, anh muốn nói gì đó nhưng lại không nói, chỉ nghiến răng nghiến lợi, hít một hơi thật sâu rồi đi vào phòng tắm.

Hy Nguyệt có thể nhìn ra hắn có chút không bình thường, nhưng cũng lười bận tâm, nhắm mắt ngủ tiếp.

Khi anh từ phòng tắm đi ra, Hy Nguyệt đã ngủ say.

Anh vô cùng giận dữ khi người phụ nữ nhẫn tâm này chẳng thèm đoái hoài gì đến anh.

Anh bất chấp tất cả, đè lên người cô, chỉ có cách này mới làm cho cô thấy anh đang tồn tại và nhớ kỹ ai là người đàn ông của mình.

Cô bừng tỉnh dậy và giáng cho anh một đòn mạnh.

Qúai lạ, vào nửa đêm, ngồi máy bay suốt vài tiếng đồng hồ, từ Long Minh chạy qua đây vì điều này à?

“Lục Lãnh Phong, em đang tới tháng, cảm thấy không thoải mái lắm. Đừng chạm vào em.”

Trước khi cô nói xong, Lục Lãnh Phong tức giận vung nắm đấm đập mạnh lên tủ đầu giường “rầm” một tiếng, bề mặt của tủ đầu giường nứt ra.

“Hôm nay không phải em đã rất vui vẻ với Thời Thạch sao? Tại sao giờ lại cảm thấy không thoải mái với anh rồi?”

Hy Nguyệt chấn động dữ dội “Anh đang nói chuyện nhảm nhí gì vậy?”

Lục Lãnh Phong lấy điện thoại ra, mở ảnh bên trong ra.

Cô choáng váng.

“Ai đã chụp cái này? Thật là biết chọn góc độ, em và Thời Thạch thậm chí còn chưa từng chạm tay vào nhau, làm sao có thể tình cảm được như vậy?” Chẳng trách anh chàng này nửa đêm nửa hôm lại chạy đến đây. Hóa ra là có người đứng sau cố tình hủy hoại thanh danh của cô.

Lục Lãnh Phong không nhận được một chút an ủi nào, anh biết rất rõ trong lòng cô Thời Thạch luôn đi trước anh và quan trọng hơn anh.

“Hy Nguyệt, anh muốn em nói thật lòng, em có còn yêu Thời Thạch không?”

Cô ngước mắt lên nhìn anh, không hề chớp mắt: “em và anh Thạch không có tình yêu, chỉ có tình bạn và tình cảm gia đình. Sau này anh đừng hỏi em câu này nữa.”

Ngay cả khi còn yêu Thời Thạch, cô sẽ chọn cách chôn chặt tình cảm này, không mở lòng ra nữa.

“Vậy thì em có yêu anh không?” Lục Lãnh Phong buột miệng, hỏi xong lại hối hận, biết thừa câu trả lời là không, vậy tại sao lại hỏi để tự chuốc thêm phiền phức cho mình.

Hy Nguyệt dời ánh mắt đi, không nhìn anh nữa: “Một người đàn ông cắm sừng em thì có chỗ nào đáng để yêu chứ?”

Lục Lãnh Phong ngay lập tức chịu biết bao đả kích tổn thương, máu trào lên tim: “Người phụ nữ ngốc nghếch này, anh trong sạch, em có thể đừng lúc nào cũng đổ oan cho anh được không?”

Hy Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, thật đúng cứng đầu cứng cổ, lại còn vô tội gì chứ.

“Dù sao chúng ta sau khi kết hôn, anh vẫn còn cùng Kiều An liên lạc qua lại, đây là sự thật.”

Lục Lãnh Phong búng trán cô: “Em thế này là đang trả đũa anh sao?”

Cô phồng hai má nói: “Ai bảo anh nghi ngờ em? Biết người gửi ảnh bụng dạ khó lường mà anh vẫn chọn tin tưởng, chỉ số IQ của anh sụt giảm rồi phải không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.