Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1758



Chương 1758

Nếu Hy Mộng Lan thực sự mua cổ phần trong nhà hàng của Tôn Yến Tử, thì cô ta cũng không đến mức phải về nhà đòi tiền?

Và Tôn Yến Tử, anh ta đã thực sự trúng số?

Thấy Hoa Mộc Lan không lấy được tiền từ cha mẹ, Hy Mộng Lan sẽ chuyển mục tiêu sang cô, “Hy Nguyệt, tôi muốn cô bồi thường, vì cô đã hại tôi. Cô nhất định phải đưa tiền cho tôi.”

Hy Nguyệt chế giễu: “Xem ra, dùng nước đá cô cũng không thể tỉnh lại.” Cô đưa mắt nhìn về phía Hoa Tuấn Anh, “Tôi đã liên hệ với Trưởng khoa Vương của bệnh viện tâm thần. Nếu tôi không thể khống chế người phụ nữ này, anhcó thể có. hai lựa chọn, thứ nhất, gọi cảnh sát, và thứ hai, tìm viện trưởng Vương và đưa cô ấy đến bệnh viện để điều trị. ”

Hy Mộng Lan giận run cả người lên, “Hy Nguyệt, cô dám đưa tôi vào bệnh viện tâm thần, cô cho rằng mình là gì cơ chứ, cô có quyền gì mà nhốt tôi chứ?”

Hy Nguyệt nhún vai, nhìn cô như một con kiến ​​bẩn thỉu, “Động đến cô, còn làm bẩn tay tôi, tôi chỉ nói với gia đình cô để bọn họ tự quyết định.”

Hoa Tuấn Anh gật đầu, “Tôi nghĩ cô ấy có vấn đề về tâm thần. Tốt hơn hết là nên nhốt ở bệnh viện tâm thần để viện trưởng đặc biệt chữa trị cho cô ấy. Mỗi ngày điện trị liệu nhất định sẽ chữa khỏi cho cô ấy.”

Một cơn ớn lạnh từ sau lưng Hy Mộng Lan truyền đến, “Hứa Tuấn Anh, nếu anh dám đưa tôi vào bệnh viện tâm thần, tôi sẽ liều mạng với anh.”

“Cô đánh đi, tôi không nghĩ rằng cô có thể chống lại nắm đấm của tôi.” Hoa Tuấn Anh nắm chặt tay, múa múa trước mặt cô ta.

Cô ta sợ tới mức lùi nhanh lại hai bước.

Hôm nay khác với ngày xưa, cô ta không hung dữ nổi nữa.

Hy Nguyệt không thèm để ý đến bọn họ nữa, “Anh họ, khi nào anh kết hôn, nói với em một tiếng, em sẽ chuẩn bị một phong bao lì xì lớn.”

“Nhất định nhất định rồi.” Hoa Tuấn Anh cười, anh ta cảm thấy được phong bao của Hy Nguyệt nhất định sẽ không ít.

Thật ra cô ấy không phải là người keo kiệt, từ nhỏ đến giờ cô ấy rất rộng lượng, không tranh gì cả.

Khi còn nhỏ, bà ngoại mua trái cây, cô ấy toàn chọn trái nhỏ để ăn, trái lớn thì nhường cho bọn họ và em trai ăn.

Phật sống!

Chắc cô ấy khó chịu với mẹ và Hy Mộng Lan, họ chọc giận anh ta và từ chối cho anh ta tiền để mua nhà.

Chỉ cần có mối quan hệ tốt với cô ấy, một ngày nào đó khi cô ấy vui một cái, thì liền có thể cho anh ta một ngôi nhà.

Sau khi Hy Nguyệt ra ngoài, cô ấy đã gọi cho bạn cùng lớp là Lưu Hải An và rủ cô ấy đi dạo phố.

Lưu Hải An và Tôn Yến Tư sống trong cùng một khu, họ thường xuyên gặp nhau nên quen biết nhau.

“Đã lâu tôi không đến cửa Minh Đông dạo phố. Nơi đây vẫn nhộn nhịp như trước.” Hy Nguyệt hơi xúc động nói.

“Hiện tại cậu đã là một người vợ hào môn rồi. Cậu nên đến khu phố hàng xa xỉ phẩm trên đường Phạm Ngạn. Còn ở đây là nơi dành cho những thường dân như tớ mà thôi.” Lưu Hải An cười nói.

Hy Nguyệt xua tay, “Tôi thích nhất đồ ăn vặt ở đây. Không nơi nào có.”

Trên thực tế, cô ấy hiếm khi đến các cửa hàng sang trọng, quần áo của cô ấy đều là hàng cao cấp và độc nhất, cô ấy không bao giờ mua chúng ở cửa hàng.

Đụng hàng là một điều cấm kỵ đối với những gia đình giàu có, đặc biệt là đối với những gia tộc lỗi lạc như nhà họ Lục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.