Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1786



Chương 1786

Cô ôm lấy bờ vai nhỏ của cậu bé, nói: “Vậy thì đi thôi, ăn cơm xong chị sẽ đưa em trả về cho cô và dượng.”

“Hy Nguyệt!” Tư Mã Ngọc Như nghiến răng tức giận muốn ngăn cản, còn chưa kịp nói gì đã bị Tư Mã Ngọc Thanh cắt ngang: “Cô à, cháu muốn ăn với ai thì sẽ ăn cùng với người đó, cô không cản được đâu, cô cũng đâu phải là mẹ của cháu.” Nói xong, thằng bé liền đi theo Hy Nguyệt.

Tư Mã Ngọc Như tức giận đến mức muốn nổ tung, khoé miệng méo xệch.

Cô ta nghĩ Hy Nguyệt đang cố ý khiêu khích với mình, thế là cô ta lao tới, muốn đẩy Hy Nguyệt ra giành lại con trai mình.

Nhưng trước khi cô ta tới gần Hy Nguyệt đã bị Lục Lãnh Phong hất ra: “Tránh xa vợ tôi ra!”

Đại Ma Vương hết mực bảo vệ vợ mình.

Tư Mã Ngọc Như loạng choạng vài bước suýt ngã, may mà Lục Vinh Hàn tinh mắt lẹ tay mới đỡ được cô ta.

“Lãnh Phong, mẹ nhỏ không có ý gì khác, chỉ muốn dắt Ngọc Thanh quay lại thôi.”

Lục Sênh Hạ bĩu môi, nói: “Tôi thấy rõ ràng là mẹ muốn đẩy chị dâu, chị ấy còn có đứa bé trong bụng, chẳng may bị ngã thì phải làm sao?”

Lục Vinh Hàn sửng sốt hỏi lại: “Hy Nguyệt lại mang thai rồi sao?”

Lục Lãnh Phong duỗi tay ra, khoác vai Hy Nguyệt, nói: “Chuyện nhà chúng tôi không liên quan gì đến ông.” Giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng, giống như va chạm giữa băng và băng.

Tư Mã Ngọc Như cũng choáng váng.

Hy Nguyệt lại mang thai nữa rồi!

Đây chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Nếu cô ta lại sinh thêm một đứa con trai, vậy thì Ngọc Thanh sẽ lại có thêm một đối thủ cạnh tranh, địa vị của cô ta trong nhà họ Lục sẽ càng được củng cố hơn, cho dù có làm sảy song thai thì trong bụng cô ta vẫn còn đồ dự phòng.

“Hy Nguyệt, nhanh vậy đã sinh em bé tiếp, cô cũng gấp quá rồi đó! Là bởi vì Kiều An sinh ra con trai nên cô mới đẩy nhanh tiến độ vậy sao?”

Lục Vinh Hàn cau mày: “Sao có thể nói như vậy? Hy Nguyệt mang thai là chuyện tốt.”

Tư Mã Ngọc Như cố nuốt cục tức xuống: “Bọn họ đã không coi anh là bố nữa, cô ta mang thai thì liên quan gì đến anh chứ? Đứa trẻ trong bụng cũng không phải cháu trai của anh đâu.”

“Loại phụ nữ rác rưởi như cô, không có tài năng, đức độ lẫn tướng mạo, chỉ có kẻ ngu đần, đầu óc có vấn đề mới có thể nhìn trúng cô.” Lời nói của Lục Lãnh Phong đầy sự chế giễu, điều này không chỉ châm biếm Tư Mã Ngọc Như mà còn đánh động tới Lục Vinh Hàn.

Lục Vinh Hàn như bị kim đâm, khóe miệng khẽ run rẩy.

Ông ta biết không thể hoà giải mâu thuẫn giữa Tư Mã Ngọc Như và con trai mình, chỉ cần có sự tồn tại của cô ta, ông ấy và con trai mình sẽ không thể làm lành, mãi mãi cũng không thể làm lành.

Tư Mã Ngọc Như tức đến muốn ói ra máu, phổi sắp nổ tung.

“Lục Lãnh Phong, cậu đúng là kẻ không biết tôn trọng người lớn!”

“Không biết cái gì gọi là “già không nên nết” ấy nhờ?” Lục Lãnh Phong cười lạnh.

Sắc mặt của Tư Mã Ngọc Như biến dạng, lục phủ ngũ tạng như sắp vỡ tung, làm sao cô ta có thể là đối thủ của Lục Lãnh Phong được chứ?

Lục Vinh Hàn ôm vai cô ta rồi nói: “Mọi người đều đến đây ăn cơm, sao lại khó chịu như vậy? Chúng ta vào đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.