Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1797



Chương 1797

Lục Sênh Hạ xoa đầu cậu bé, làm ra vẻ như người lớn, nói: “Có tài thì lo mà phát triển, gắng luyện tập, đừng để bị mai một.”

Lời của Lục Sênh Hạ nói trúng tim đen Tư Mã Ngọc Thanh, nếu như tiếp tục sống cùng người cô ác quỷ kia thì tương lai của cậu bé coi như tan nát, hơn nữa thì mất mạng.

“Cô sẽ không tìm tới đây đâu đúng không?”

“Trong thời gian này, em đừng ra ngoài, chỉ nên ở nhà thôi. Bà nội Thời và những người chăm sóc cho em đều không biết thân phận của em. Trước khi anh Thông quay lại thì em vẫn an toàn.” Lục Sênh Hạ đáp.

Hàng lông mi dài và dày dặn của Hứa Kiến Quân khẽ chuyển động: “Mỗi ngày bà nội và người làm đều đến công viên, sau đó ở nhà xem hát hí kịch, không đi nơi nào khác nữa. Cậu ở đây sẽ an toàn hơn bất cứ chỗ nào khác. Nếu như bình thường không có chuyện gì thì cậu đừng gọi điện thoại cho chúng tớ, tránh việc bất cẩn làm mẹ cậu phát hiện, tớ và cô nhỏ sẽ chủ động gọi cho cậu.”

“Ừ, tớ hiểu rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu.

Lúc này, Tư Mã Ngọc Như mới phát hiện ra con trai mình đã biến mất, bởi vì vệ sĩ đến trường không đón được thằng bé.

Dây thần kinh khắp người cô ta căng như dây đàn, lòng như lửa đốt, bèn gọi điện thoại cho Lục Vinh Hàn.

Lục Vinh Hàn gấp gáp trở về ngay trong đêm, hỏi: “Đã báo cảnh sát chưa?”

“Báo rồi.” Tư Mã Ngọc Như khóc đến khàn giọng: “Minh Thịnh về nhà tìm rồi, Ngọc Thanh cũng không về đó, có khi nào thằng bé bị người ta bắt cóc rồi không?”

“Hai ngày nay tôi không ở nhà, cô có cãi nhau với Ngọc Thanh không?”

“Không có. Mấy hôm nay Ngọc Thanh ăn đồ ăn tầm phào bị đau bụng, em đau lòng muốn chết đi được, sao lại cãi nhau với thằng bé được chứ?” Tư Mã Ngọc Như cố ý giấu chuyện ăn vịt rán giòn. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lục Vinh Hàn giật mình hỏi: “Ngọc Thanh ăn đồ ăn bị đau bụng sao? Có nặng không?”

“Không nghiêm trọng, nghỉ hơi hai ngày là khoẻ rồi.” Cô ta hờ hững đáp.

Lục Vinh Hàn cũng không nghĩ nhiều, nói: “Hôm nay thi cuối kỳ, ngày mai là kỳ nghỉ đông, có khi nào thằng bé chơi vui quá đã đến nhà bạn học nào đó rồi chăng? Sợ cô không đồng ý nên mới không nói cho cô biết.”

“Cảnh sát đã hỏi tất cả các bạn học rồi, thằng bé không ở nhà ai cả.” Tư Mã Ngọc Như nói trong lo lắng.

Lục Vinh Hàn châm lửa điếu xì gà rồi nói: “Nếu là bị bắt cóc thì phải có điện thoại gọi đến. Nếu như không có cuộc điện thoại nào thì không phải là bắt cóc rồi.”

Tư Mã Ngọc Như nheo mắt, ánh nhìn lạnh lùng sượt qua đôi mắt cô ta: “Lẽ nào thằng bé đang ở nhà họ Lục?”

Chẳng lẽ… Ngọc Thanh đến nhà họ Lục tìm Hy Nguyệt tính sổ một mình sao?

Miệng lưỡi Hy Nguyệt giảo hoạt bao nhiêu, nếu như thằng bé lại bị lừa gạt vậy thì bao nhiêu kế hoạch cô ta rắp tâm sắp đặt đều thành công cóc.

Lục Vinh Hàn nhảy xuống sô pha, nói: “Tôi đi gọi điện thoại cho quản gia, dì ấy nhất định biết Ngọc Thanh có ở đó hay không.”

“Ừ.” Tư Mã Ngọc Như gật đầu. Nếu như Hy Nguyệt dám giấu con trai cô ta, cô ta sẽ sống mái với cô một phen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.