Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1804



Chương 1804

Hy Nguyệt khẽ lắc đầu: “Ý của anh là…” Nói được nửa lời, cô lập tức lắc đầu: “Không thể nào, Sênh Hạ cũng vừa mới biết, chỉ dựa vào một mình Tiểu Quân làm sao mà giấu Ngọc Thanh đi được.”

Lục Lãnh Phong giật giật khóe miệng, cười nhạt nói: “Em có chắc là con bé vừa mới biết không?”

Hy Nguyệt hỏi: “Ý anh là hai đứa nhóc nó hợp lại nói dối em sao?”

Lục Lãnh Phong vỗ vỗ vai cô: “Vậy để bọn trẻ tự mình lo liệu đi, đừng can dự vào, cứ coi như không biết chuyện gì cả.”

Cô đỡ lấy cái trán đang đổ mồ hôi: “Hai đứa trẻ này đúng là nói dối không chớp mắt mà, đây chả phải việc tốt đẹp gì cả, nhất là Tiểu Quân, em phải dạy cho nó một bài học mới được.”

“Nếu muốn dạy cũng phải đợi đến khi chuyện này kết thúc cái đã.” Lục Lãnh Phong nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói.

Cô vuốt vuốt cằm, trầm ngâm nói: “Anh nghĩ chúng nó sẽ giấu Ngọc Thanh ở đâu?”

“Nhất định phải là nơi có người chăm sóc thằng bé.” Lục Lãnh Phong điềm nhiên nói.

Hy Nguyệt suy nghĩ rất lâu, nhưng không nghĩ ra được là ở đâu.

Hai đứa nhỏ này đúng là ranh ma quỷ quái mà.

Đến tối, Hy Nguyệt nhận được cuộc gọi từ Tôn Yến Tư, cô ấy đã đặt vé tàu rồi, ngày mốt sẽ tới Long Minh.

Tuy nhiên, ở Giang Thành, vẫn có người đến trước cô ấy, chính là vợ chồng Hoa Tuấn Anh.

Hoa Tuấn Anh dẫn vợ đi mua sắm, đương nhiên là trong lòng anh ta muốn để Hy Nguyệt thanh toán hóa đơn, nếu không sao lại phải lặn lội xa xối đến tận Long Minh làm gì chứ.

Vợ anh ta Lưu Lộ Mai là một người nghiện mua sắm, việc cô ấythích nhất chính là mua sắm, hơn nữa toàn là hàng hiệu đủ thứ, cái gì cũng mua bằng được, chỉ có thể mặt dày đến chỗ Hy Nguyệt ăn ké, kiếm chác.

Ngày hôm sau, Hy Nguyệt đến trạm ga đón bọn họ.

“Anh họ, chị dâu, đói chưa, ở nhà đã chuẩn bị đồ ăn rồi, về là ăn thôi.”

Lộ Mai cười nhẹ: “Hoa Phi, nhìn Hy Nguyệt tốt biết bao, ở nhà họ Hy này, Hy Nguyệt là em gái ruột của chúng ta, còn oan nghiệt Hy Mộng Lan, sau này đừng qua lại gì nữa, coi như nhà họ Hy không có con người đó.”

“Chúng ta đều mang dòng máu của nhà họ Hy, vốn là người một nhà, anh cảm thấy Hy Nguyệt là thân thiết nhất với anh, thân hơn cả Hy Mộng Lan ấy chứ.” Hoa Tuấn Anh cười nói.

Hy Nguyệt từ nay sẽ là thần tài của bọn họ nên phải dỗ dành nịnh bợ.

Hoa Tuấn Anh khá rõ về tính cách của Hy Nguyệt, ân oán rõ ràng, còn rất trọng tình cảm, bạn đối tốt với cô ấy thì cô ấy sẽ đối lại tốt với bạn gấp đôi.

Nếu bạn đối xử tệ với cô ấy, cô ấy cũng sẽ đáp trả lại gấp đôi.

Hy Nguyệt liếc nhìn hai người họ một cái rồi nói: “Hy Mộng Lan còn làm loạn ở nhà sao?”

“ Phải, cứ toàn đến đòi tiền, dọa bố mẹ phải trốn ở nhà cô.” Hoa Tuấn Anh hừ một tiếng “Đều do mẹ anh làm hư nó, anh muốn đánh nó, mẹ anh còn liều mình ngăn cản, nói là nếu như anh đánh vào mặt nó thì mẹ không tha đâu.”

Lộ Mai bĩu môi: “Không biết nó lấy địa chỉ nhà mới của bọn chị đâu ra mà ngày nào cũng chặn bọn chị ở cổng, chị tức quá nên đã gọi cho bệnh viện tâm thần đến đưa nó đi rồi.”

Hy Nguyệt hơi giật mình “Cô ấy bị nhốt trong bệnh viện tâm thần sao?”

“Ừm, em đừng nói với bố mẹ chồng chị đấy, nếu không họ chắc chắn sẽ đưa nó ra ngoài. Họ quản không nổi Hy Mộng Lan, chỉ biết trốn tránh, toàn để lại một đống tàn cuộc cho bọn chị dọn dẹp, bọn chị không khách sáo với Hy Mộng Lan nữa đâu.” Lộ Mai nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.