Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1836



Chương 1836

“Chị cả, cô hạ độc em, muốn em chết, cho nên em trốn tới chỗ này.” Tư Mã Ngọc Thanh vừa khóc vừa nói.

Lâm Đại Dao giật mình, Tư Mã Ngọc Thanh không phải con trai ruột của Tư Mã Ngọc Như sao? Sao cô ta lại hạ độc Tư Mã Ngọc Thanh chứ?

“Ngọc Thanh, tại sao người phụ nữ đó lại hạ độc em?”

“Cô ta muốn em chết, để gán tội cho chị xinh đẹp.” Tư Mã Ngọc Thanh cực kỳ tủi thân.

Lục Vinh Hàn cảm thấy chuyện này so với tưởng tượng của mình còn phức tạp hơn nhiều lắm, nhưng bất luận thế nào ông ấy cũng phải mang Ngọc Thanh về trước mới được.

“Ngọc Thanh, trước tiên con theo dượng trở về, dượng bảo cô con nhận lỗi trước mặt con chịu không?”

Ông ấy định nắm tay Tư Mã Ngọc Thanh, bị Tư Mã Ngọc Thanh vung ra: “Không muốn, con không muốn về đâu.”

Lục Vinh Hàn thở dài: “Bố con đang ở nhà chờ con đấy, dượng dẫn con đi tìm bố con, luôn có thể mà.”

“Bố sẽ dẫn con về nhà sao?” Tư Mã Ngọc Thanh khóc thút thít hai tiếng.

“Con muốn về nhà, vậy thì về nhà đi.” Lục Vinh Hàn nói: “Mẹ con và chị con cũng muốn trở về, nếu như bọn họ không nhìn thấy con, sẽ rất thất vọng.”

Cuối cùng Tư Mã Ngọc Thanh cũng bị thuyết phục.

Đã lâu chưa gặp mẹ, cậu bé nhớ mẹ quá rồi.

Lâm Đại Dao lấy quà mang về từ châu Úc ra.

“Ngọc Thanh, đây là quà chị mua cho em, có đồ chơi còn có đồ ăn vặt nữa nè.”

Tư Mã Ngọc Thanh nín khóc mà cười: “Cảm ơn chị cả.”

Sau khi trò hề ở đây kết thúc, về đến nhà, Hy Nguyệt gọi hai đứa trẻ vào phòng sách.

“Bản lĩnh nói dối của hai đứa các con càng ngày càng giỏi.”

Hứa Kiến Quân cúi đầu, hai bàn tay nhỏ xoắn lại: “Mẹ, con xin lỗi. Con chỉ muốn giúp chú Ngọc Thanh, nếu như mẹ biết, chắc chắn sẽ không đồng ý.”

Lục Sênh Hạ hết sức có lỗi nhìn cô: “Chị dâu, đều là ý của em. Là em bảo Tiểu Quân làm như vậy, chị muốn trách thì cứ trách em đi.”

Hy Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô bé: “Chị biết hai đứa đều có lòng tốt, nhưng mà dù sao Ngọc Thanh cũng chỉ là đứa trẻ. Nếu như cậu bé xảy ra chuyện gì bất ngờ, chúng ta đều không gánh được trách nhiệm này. Hai người, một là con trai của chị, một là em gái của chị, chị rất tin tưởng hai đứa, cũng hy vọng hai đứa có thể tin tưởng chị. Về sau đừng làm những chuyện mờ ám ở sau lưng chị nữa.”

“Em biết rồi ạ, chị dâu.”

“Con biết rồi ạ.”

Hai đứa trẻ ngoan ngoãn nhận lỗi.

Có điều, nên phạt thì phải phạt.

“Chị phải trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của hai người, hai người còn bị cấm túc một tháng nữa.”

“Vậy có phải là Tết này cũng không có tiền mừng tuổi không?” Lục Sênh Hạ lè lưỡi.

Hy Nguyệt giả vờ giận dỗi cô bé một chút: “Tiền tiêu vặt là tiền tiêu vặt, tiền mừng tuổi là tiền mừng tuổi.”

Lục Sênh Hạ hì hì cười hai tiếng.

Biết ngay chị dâu nghĩa tình sâu sắc, sẽ không thật sự trách tội bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.