Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1845



Chương 1845

“Bố cô tên là Y Nặc, chủ tịch tiền nhiệm của tập đoàn BH.”

Mộ Dung Cẩm Lý hơi ngạc nhiên: “Thì ra anh đã sớm điều tra tôi rõ ràng. Anh mua công ty của nhà chúng tôi, bố tôi không chịu nổi kích thích đã đột ngột qua đời vì bệnh tim tái phát, mẹ tôi thì thương tâm quá độ, bị mắc bệnh u uất rồi nhảy lầu tự tử. Tôi vốn nên là cô chủ nhà giàu không lo không nghĩ, chỉ bởi vì anh tàn nhẫn mà biến thành một đứa cô nhi không nơi nương tựa. Tôi đã từng thế với trời, chỉ cần tôi còn sống thì nhất định phải tìm anh báo thù, tôi phải lột da anh, rút gân của anh, uống máu anh, tôi phải mang đầu của anh đi cúng bái bố mẹ tôi thì mới xả được hận.”

Mộ Dung Cẩm Lý càng nói càng kích động, tiếng nói gần như là gầm rú.

Khi còn ở nước An Kỳ, cô ta đã nghe đến danh tiếng của anh rồi.

Thiên tài ở trong giới tài chính.

Chiến thần phố Wall.

Bàn tay vàng có thể biến đá thành vàng.

Vốn cô ta coi anh là thần tượng của mình, sùng bái anh, ngưỡng mộ anh, thầm mến anh, thậm chí còn nằm mơ muốn gả cho anh nữa chứ.

Không ngờ rằng, anh lại vô tình hủy diệt cô ta như vậy.

Biểu cảm trên mặt Lục Lãnh Phong không chút thay đổi, anh mỉa mai nhìn cô ta, như nhìn thấy một con chuột cống đang giãy dụa.

Thương trường như chiến trường, thắng bại là chuyện thường của nhà binh mà thôi.

Bố cô ta kinh doanh không tốt, làm cho năm nào tập đoàn BH cũng lỗ vốn, nếu không phải anh thu mua thì tập đoàn BH đã sớm phải đóng cửa vì phá sản rồi.

“Thật ra bây giờ tôi chỉ muốn biết một chuyện, Tư Mã Minh Thịnh có phải đồng lõa của cô không?”

Mộ Dung Cẩm Lý lại thổi một hơi vào màn hình: “Không phải cái gì anh cũng biết à, anh tự đi điều tra đi, tôi sẽ không nói cho anh dù chỉ nửa chữ đâu.”

“Không nói cũng không sao, tôi có rất nhiều cách khiến cô phải mở miệng.” Lục Lãnh Phong cong môi, một độ cong hung ác nham hiểm.

Ngoài cửa thư phòng, Hy Nguyệt dán lỗ tai vào cửa nghe lén, tim cô cũng sắp nhảy lên đến họng.

Chỉ là nói cho cùng giấy cũng không gói được lửa, rốt cuộc bí mật giữa cô và Hứa Nhã Thanh cũng không giấu được nữa rồi.

Lục Lãnh Phong mở cửa ra, cô mất cân bằng lảo đảo ngã vào ngực anh.

Anh vươn tay ra kéo cô vào phòng rồi đóng cửa lại.

“Vừa rồi em đang ở ngoài nghe lén à?”

“Không đâu, em đang định gõ cửa thì anh đã mở cửa ra trước rồi.” Cô giả vờ bình tĩnh.

Lục Lãnh Phong biết cô đang nói dối, anh giữ chặt cằm cô: “Nhím Nhỏ, em thành thật nói cho anh biết, người đàn ông ở khách sạn kia có phải Hứa Nhã Thanh hay không?”

Cô hốt hoảng lui về phía sau vài bước, mở to mắt hồi hộp nhìn anh, môi mấp máy, muốn nói lại thôi. Sâu trong đáy mắt là sợ hãi cùng kinh hoàng, tất cả cảm xúc đều chậm rãi hiện ra.

“Không phải chúng ta đã nói chuyện quá khứ đều cho qua ạ?”

“Chuyện này không có cách nào cho qua được, em phải nói rõ ràng cho anh.”

Anh không bao giờ cho cô trốn tránh nữa.

Cô cụp mắt, một loại buồn vô hình mờ nhạt, như những sợi tơ quấn quanh lấy cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.