Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1846



Chương 1846

“Anh hy vọng em nói gì đây?”

Tuy rằng chỉ là một câu ngắn ngủi nhưng lại giống như sấm sét giữa trời quang đánh trúng đầu Lục Lãnh Phong, biết điều này khiến anh rất đau lòng.

“Thật sự là anh ta!”

“Anh ấy không cố ý, anh ấy giống anh, cũng bị người ta bỏ thuốc.”

Giọng nói nhẹ nhàng của cô mang theo sự run rẩy, cực lực kìm nén nước mắt đang dần dâng lên trong mắt.

Lục Lãnh Phong ôm lấy vai cô, lửa giận bốc lên lồng ngực, cháy rực khiến đầu anh đau như nứt ra, lý trí không còn, cả người đều mất khống chế.

“Em nói rõ toàn bộ chuyện này cho anh nghe, một chữ cũng không được bỏ sót.”

Cô lúng túng giãy dụa, đột nhiên cảm thấy mình yếu ớt như nắm bông, không có chút sức lực nào.

Hít cái mũi, cô mới kể đứt quãng.

“Buổi tối hôm đó, em mang đồ ăn lên, đứng ngoài gõ cửa hồi lâu cũng không thấy ai đi ra, em thấy cửa không đóng, bèn đi vào trong xem xét, bên trong rất tối, không nhìn thấy gì cả. Bỗng nhiên có một bàn tay kéo em đi vào…”

“Em mang đồ ăn đến là ngày nào?”

“Ngày 12 tháng 5.”

“Vậy em mang vào phòng nào?”

“Em không biết là phòng 1202 hay là 1201, vốn em muốn mang đến phòng 1202, nhưng mà hôm đó biển số phòng bị đồ trang trí bữa tiệc che mất, cho nên em mới nhìn không rõ.” Cô cúi đầu nói.

Trong mắt Lục Lãnh Phong hiện lên ánh sáng sắc bén.

Đêm đó, căn phòng của anh là 1202 mà căn phòng của Hứa Nhã Thanh là 1201.

Chẳng lẽ cùng một đêm mà có tới tận hai người cô gái tới đưa thức ăn hay sao!

“Không phải em nói cái gì cũng không thấy hay sao? Sao em có thể xác định đàn ông kia chính là Hứa Nhã Thanh được cơ chứ?”

Cô ngồi vào trên ghế sô pha, ôm đầu gối của mình lại, có cảm giác vô cùng bất lực yếu ớt, dường như khí lực toàn thân đều bị rút khô.

“Có một ngày, em đi tìm Hứa Nhã Phượng thì nhìn thấy vòng tay đặt trên kệ của Hứa Nhã Thanh. Đó chính là vòng tay của em, là quà sinh nhật mà anh Thạch đưa cho em, đêm đó ở khách sạn Hildon em đã làm mất nó. Em hỏi Hứa Nhã Thanh vòng tay đó từ đâu mà ra, anh ta nói, anh ta đã không cẩn thận bắt nạt một cô gái nhỏ, vòng tay kia là của cô ấy, anh ta vẫn luôn tìm kiếm cô gái kia, muốn nói lời xin lỗi với cô, rồi trả lại vòng tay cho cô ấy. Cho nên em mới biết được, người đàn ông đêm hôm đó chính là anh ta.”

Hàng mày rậm anh tuấn của Lục Lãnh Phong nhíu lại thành một đường thẳng tắp đầy lửa giận.

Anh thở dốc từng đợt liên tiếp, hít lấy hít để rồi lại nặng nề thở ra.

Anh thật sự không tin là trên đời này lại có chuyện trùng hợp đáng sợ như vậy.

Đồng thời có hai cô gái đưa bữa ăn tới tầng 12, mà cả hai đều bị cưỡng hiếp!

Trong chuyện này nhất định có ẩn ý khác!

“Em có từng nghĩ tới, cái vòng tay đó là do em làm rơi trên hành lang, bị Hứa Nhã Thanh nhặt được, nên từ đầu tới cuối anh ta đều đang gạt em hay không.”

“Việc này không thể nào, anh ta lừa gạt em như vậy thì có chỗ nào tốt chứ?” Cô dùng sức lắc đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.