Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1848



Chương 1848

“Lục Lãnh Phong, bây giờ chúng ta rất tốt rồi, anh cũng đừng cứ dằn vặt mãi về chuyện đã qua được không? Sở dĩ Mộ Dung Cẩm Lý làm như thế, chính là muốn châm ngòi cho quan hệ giữa ba người chúng ta, để chúng ta chém giết lẫn nhau. Nhà họ Hứa là một trong ba gia đình quyền quý, anh muốn đấu với Hứa Nhã Thanh nhưng đối với lợi ích của nhà họ Lục thật sự không có lợi. Mọi người sẽ còn cho rằng em chính là một kẻ hồng nhan họa thủy, về sau em ở nhà họ Lục còn tiếp tục sinh sống thế nào được đây?”

Lục Lãnh Phong im lặng.

Lo nghĩ của cô không phải không có lý.

Cái cô nhóc này thật ra không hề ngốc nghếch chút nào, suy nghĩ cẩn thận, luôn luôn có thể xem xét mọi chuyện lâu dài vô cùng sâu sắc.

“Em muốn anh nuốt cục uất ức lớn như thế này này vào trong thì em phải đền bù thật tốt cho anh.”

“Được, chờ con ra đời, mỗi ngày em đều sẽ phục vụ tận tình cho anh.”

Môi mỏng Lục Lãnh Phong cong lên một nụ cười tà mị.

Cho dù như thế nào, tóm lại Hứa Nhã Thanh vẫn là bại tướng dưới tay anh mà thôi.

Anh mới là người thắng cuối cùng. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Từ phòng đọc sách, hai người đi ra tới thì thấy Hứa Kiến Quân đi tới.

“Mẹ, bố ma vương, con nói cho hai người biết một chuyện, chú Ngọc Thanh sắp thảm lắm rồi ạ, ông nội căn bản cũng không cho chú ấy về nhà mà còn muốn chú ấy ở cùng bà nội xấu xa nữa chứ. Thật sự lo sợ là có một ngày nào đó bà nội xấu xa lại nổi điên, hạ độc chú ấy thì sao bây giờ.”

Hy Nguyệt vuốt ve đầu của cậu bé: “Ông nội sẽ bảo vệ tốt chú Ngọc Thanh, bà nội xấu cũng sẽ không dám hại cậu ấy đâu.”

“Cắt cắt!” Hứa Kiến Quân vênh cái miệng nhỏ lên: “Ngay cả con trai của mình mà ông nội còn không bảo vệ được thì sao có thể bảo vệ được chú Ngọc Thanh thật tốt chứ?”

Hy Nguyệt vuốt nhẹ cái mũi của thằng bé: “Ông nội là người lớn, không thể nói ông ấy như vậy được.”

Hứa Kiến Quân vòng hai tay ôm ngực thở dài một hơi, giống như một ông cụ nhân: “Bà nội xấu xa rõ ràng làm chuyện xấu rất nhiều, thế nhưng từ xưa tới giờ ông nội không chịu tin tưởng chúng ta, chỉ tin tưởng bà ấy mà thôi. Sự thông minh sáng suốt của ông ấy đi chỗ nào hết rồi, con thật sự lo lắng cho ông ấy ghê.”

Hy Nguyệt cũng lo lắng, thế nhưng bọn họ còn có biện pháp nào nữa chứ?

Những gì nên nói thì cô cũng đã nói rồi, bố không muốn tin tưởng cô, cho nên cô cũng không thể ra sức tham gia vào việc này được.

“Sau này, chúng ta có cuộc sống của riêng mình, ông nội cũng có cuộc sống của ông ấy, mọi chuyện đều là nước sông không phạm nước giếng.”

“Thế nhưng chú Ngọc Thanh thì làm sao bây giờ? Chúng ta không thể thấy chết mà không cứu chứ?” Cậu bé lo lắng nói.

Lục Lãnh Phong vuốt vuốt cái đầu nhỏ của cậu nhóc: “Yêu tinh nhỏ à, sau này không cho phép con chơi bời cùng một chỗ hùa theo cô nhỏ, mặc kệ chuyện gì cũng phải nói chuyện với người lớn trước.”

“Con biết rồi.” Hứa Kiến Quân le lưỡi.

Nổi tiếng trong giới, chuyện xấu của Hứa Kiến Quân và Hy Nguyệt cũng không dẫn tới nhiều quần chúng soi mói, dù sao dưa giữa hai người thì mọi người cũng đã ăn no rồi.

Chỉ có thể nói, cô gái Hy Nguyệt này quá lợi hại, có thể bỏ hẳn ba cậu chủ quyền quý vào túi của mình.

Cuối tuần, Hy Nguyệt làm xong kiểm tra, từ bệnh viện đi ra thì lại gặp phải Kiều An.

Cô ta cũng dẫn theo con nhỏ tới làm xét nghiệm cơ thể.

“Mợ chủ Lục, đã lâu không gặp rồi, có thể tìm một chỗ nào đó cùng uống trà, tâm sự không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.