Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1858



Chương 1858

Tim cô đập thình thịch loạn xạ, giống như một tên trộm đang trong lúc chôm đồ thì bị tóm ngay tại chỗ.

“Em bứt tóc anh sao? Sao em không nhớ nhỉ.” Cô giả vờ xoa đầu mình: “Chắc là do em nằm mơ rồi, không phải, chắc là em bị mộng du.”

Lục Lãnh Phong cười ranh mãnh: “Em còn mộng du đến nỗi sang phòng Tiểu Quân nhổ tóc của nó đúng không?” Anh nói, sau đó nhân lúc cô không đề phòng bất ngờ thò tay vào túi cô lấy ra hai cái túi đã được niêm phong.

Cô hoảng sợ vươn tay ra muốn cuớp lại, nhưng người nào đó có lợi thế chiều cao tuyệt đối như thế, cô có kiễng chân lên cũng không thể với được ngón tay đang giơ lên ​​của anh.

“Lục Lãnh Phong, anh làm vậy là quá đáng lắm rồi đấy. Em có làm gì đi nữa thì không cần phải hỏi ý kiến của anh. Đây là chuyện riêng tư của cá nhân em cơ mà.”

Lục Lãnh Phong búng trán cô “tách” một cái.

“Trong túi của em đang chứa tóc của anh. Đương nhiên là anh có quyền hỏi em giữ hai cái túi này để làm cái gì rồi?”

Đôi mắt to tròn của cô chớp chớp liên tục, vắt óc suy nghĩ tìm lý do.

“Em… em có một sở thích kỳ lạ là thích sưu tập tóc của người khác. Em còn có một bộ sưu tập tóc của rất nhiều người đấy, nào là Sênh Hạ, Kiến Dao, Kiến Diệp…”

Vừa nói cô vừa lè lưỡi: “Vốn dĩ còn có anh và Tiểu Quân nữa, nhưng em sơ ý làm mất nên lén bứt thêm vài cọng để chuẩn bị cất lại.”

Lục Lãnh Phong cau mày: “Em cho rằng anh dễ bị lừa như vậy sao? Khai thật đi, ngay lập tức.”

Cô hít một hơi thật sâu, thật sự không thể che giấu được nữa, vì vậy cô đành phải chơi xỏ một lần mới được.

“Ối.” Cô che bụng: “Sao bụng lại đau thế này? Chẳng lẽ không cẩn thận tức giận quá mà động thai sao?

“Có đau thật không?” Lục Lãnh Phong nhìn cô.

Cô gật đầu như gà mổ thóc, lộ ra vẻ khó chịu: “Đau, đau quá!”

Lục Lãnh Phong trở nên căng thẳng, nhanh chóng bế cô vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.

“Để gọi cho bà nhờ bà xem em thế nào.”

Cô xua tay: “Đừng, nửa đêm rồi đừng đánh thức bà nội dậy, em nằm yên một lúc chắc có lẽ sẽ không sao đâu.”

Lục Lãnh Phong rót cho cô một ly nước ấm: “Biết mình là phụ nữ có thai rồi mà vẫn đi đứng không cẩn thận như vậy.”

“Em nào có, đột nhiên anh thò đầu ra làm em giật mình sợ chứ.” Cô bĩu môi, hơi buồn bực.

Nếu biết trước thế này thì trước tiên em phải kiểm tra thật kĩ xem liệu anh đã ngủ chưa rồi.

Lục Lãnh Phong cẩn thận đắp chăn lên cho cô: “Muộn rồi, đi ngủ đi.” Hôm nay trước hết tha cho cô ấy một lần, ngày mai tiếp tục thẩm tra thiếp.

Hy Nguyệt vội vàng nhắm mắt lại, sợ anh lại tiếp tục hỏi chuyện bứt tóc kia mấ.

Nằm đơ giả chết chính là cách tốt nhất để trốn tránh.

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng, Lục Lãnh Phong đưa cô vào phòng.

“Anh làm sao vậy, em đã khỏe rồi, bụng cũng không đau nữa.”

“Vì bụng không còn đau nữa cho nên em đưa anh xem bộ sưu tập của em đi.” Lục Lãnh Phong nói, giọng điệu rất thản nhiên.

“Bộ sưu tập nào?” Cô biết rõ rồi mà còn hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.