Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1866



Chương 1866

“Cô đừng nói bậy bạ, tôi làm sao lại biết các người tới đây được?”

“Tiểu Quân mời Ngọc Thanh, Ngọc Thanh đương nhiên sẽ nói chuyện này cho cô, làm sao cô lại không biết được?” Giọng Hy Nguyệt chậm rãi nhưng lực sát thương cực kỳ mạnh.

Khuôn mặt già nua trang điểm đậm của cô ta đột nhiên co rúm lại.

“Hy Nguyệt, tôi cảnh cáo cô không được tính mưu kế gì lên người Ngọc Thanh.”

“Người tôn trọng tôi một thước, tôi tôn trọng lại người một trượng, đây gọi là trả ơn.”

Từng câu từng chữ của Hy Nguyệt lạnh lùng vang lên.

Mặt Tư Mã Ngọc Như hết xanh rồi lại trắng, một từ một chữ từ nãy đến giờ Hy Nguyệt thốt ra đều là mối uy hiếp đến cô ta.

Hơn nữa, cô ta biết rõ, Hy Nguyệt hoàn toàn có thể làm được.

Cô ngoài mặt thì trong sáng vô hại lắm, chứ thực tế thì tâm cơ chẳng kém ai.

Ngọc Thanh thì đã bị cô tẩy não từ lâu, giờ đây đối xử với cô có khác nào chị ruột đâu, trái khoáy là còn xem người mẹ ruột này như kẻ thù nữa.

“Hy Nguyệt, tôi đây sẽ lấy mạng mình ra để bảo vệ Ngọc Thanh, cô đừng có hòng mà tổn thương được thằng bé.”

Biểu cảm Hy Nguyệt rặt một vẻ mỉa mai:

“Người cho thằng bé ăn thịt vịt có độc là ai? Tôi thấy cô làm mẹ mẹ vì để thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình mà ngay cả máu mủ ruột rà gì cũng vứt ra sau tất.”

Tư Mã Ngọc Như nghiến chặt răng, cô ta có chết cũng không thừa nhận.

“Cô đừng có mà đổ oan cho tôi, con vịt ấy rõ ràng là cô đưa. Sở dĩ tôi cho Ngọc Thanh ăn chính là vì cảm thấy cô vẫn còn chút lương tri, sẽ không hãm hại một đứa bé vô tội. Có ai mà ngờ cô lại mất trí đến như thế, ác độc đến như thế, ngay cả một đứa trẻ con mười tuổi mà cũng không tha.”

Hy Nguyệt nhướng một bên lông mày:

“Con vịt kia là do người hầu gái của cô mua ở cửa tiệm Toàn Đức kia mà. Ép cô ta khai thật ra cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì đâu.”

Bờ vai Tư Mã Ngọc Như run nhẹ, không thể ngờ là Hy Nguyệt lại đi điều tra chuyện này. Đứng trước cô ta mà nói dối quả thực không hề dễ dàng gì cả.

“Tôi chẳng biết là cô đang nói gì hết, mà nếu như mua ở Toàn Đức thật, thì cũng là do bọn họ làm ăn bết bát, có liên quan gì đến tôi chứ.”

Hy Nguyệt bỗng dưng cười lạnh:

“Cô muốn nói thế nào thì cứ nói thế ấy, dù sao thì trừ bố chồng tôi ra, chẳng có người bình thường nào lại đi tin cô cả cả.”

Bọn họ hãy còn nói chuyện thì đứa trẻ của Kiều An khóc váng lên, dường như là đói rồi.

Kiều An dỗ dành hai cái, nhưng đứa trẻ lại còn khóc quấy dữ dội hơn, lộn xộn không thôi.

Cô ta cảm thấy phiền phức quá, thế là bèn thả con trai mình lên nền cỏ.

Hai thằng con trai do Hy Nguyệt sinh ra thì cứ như thành tinh rồi vậy, lúc nào cũng khiến Lục Lãnh Phong vui vẻ khoan khoái. Còn con cô ta sinh ra không ăn thì quấy, thật chẳng được tích sự gì. Thế thì làm sao khiến Lục Lãnh Phong thấy vui vẻ được kia chứ.

Dù là con hoang đi chăng nữa thì nếu như bọn họ ưu tú, thậm chí còn vượt trội hơn gấp mấy lần mấy đứa con chính thống thì cũng sẽ được gia tộc thừa nhận. Bằng không, thì chỉ có thể sống chui nhủi dưới đất, không bao giờ được bước ra ngoài ánh sáng.

Đứa trẻ bị cô ta dọa sợ “oà” một tiếng khóc vang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.