Chương 1869
Đứa bé dường như rất khiếp Lục Lãnh Phong, vừa trông thấy bản mặt lạnh băng như tạc tượng nghìn năm không đổi của anh là “òa” một tiếng khóc ré lên, quơ quàng đôi tay nhỏ bé của mình về phía Hy Nguyệt đòi được bế.
Lục Lãnh Phong chau mày:
“Vợ tôi mệt rồi, không ôm bé nữa, để mẹ bé ôm đi.”
Vừa nói vừa dợm đưa đứa bé cho Kiều An.
Kiều An lại chẳng chịu đưa tay ra đỡ lấy, là thậm chí còn lùi về phía sau hai bước:
“Lãnh Phong, không, tổng giám đốc Lục, anh ôm con một chút đi, con chỉ là hơi sợ người lạ, anh ôm con nhiều chút, con sẽ không sợ người lạ nữa.”
Kiều An không đưa tay tới tiếp nhận, ngược lại còn lùi lui đằng sau hai bước: “Lãnh Phong, không, tổng giám đốc Lục, anh ôm con một chút đi, con chỉ là hơi sợ người lạ, anh ôm con nhiều chút, con sẽ không sợ người lạ nữa.”
Cơ hội ngàn năm có một này, cô ta sao có thể bỏ qua cho được.
Chỉ trách con trai không chịu thua kém, vậy mà lại khóc, tại sao Lục Lãnh Phong không giống như Hy Nguyệt vừa mới dỗ dành, như vậy mới gợi lên tình cảm người bố của anh.
Lục Lãnh Phong dứt khoát đặt đứa bé lên tấm thảm tập bò, đứa bé đang khóc to, nhìn thấy bình sữa đặt trên thảm tập bò, thì ngừng khóc, vươn bàn tay nho nhỏ, nắm lấy bình sữa lên, đặt lên miệng cắn.
“Anh mở cho em uống nhé.” Hứa Kiến Quân thay bé vặn nắp ra.
Bé chẹp chẹp hút một cái thật mạnh, xem ra là rất đói.
Kiến Dao mở to mắt nhìn bé: “Em trai nhỏ, đó là bố của bọn chị, không phải bố của em, không được nhận sai.”
Niên Niên chỉ là đứa nhỏ chỉ số IQ bình thường, nghe không hiểu lời nhiều như vậy, chỉ muốn uống sữa mà thôi.
Hy Nguyệt xoa đầu con gái: “Kiến Dao, Kiến Diệp, hai đứa chơi cùng em trai, được không?”
“Được ạ, chỉ cần em không nhận loạn bố, chúng con sẽ lập tức chơi cùng em ấy.” Kiến Dao dẩu dẩu miệng nhỏ, bố là của anh trai, em trai và bé, tuyệt đối không cho phép đứa nhỏ bên ngoài cướp bố với các bé.
Hy Nguyệt mỉm cười: “Em trai có bố của mình, sẽ không cướp bố với các con đâu.”
Kiều An thật sự hâm mộ ghen tị oán hận, đều là con của Lục Lãnh Phong như nhau, tại sao con mà Hy Nguyệt sinh thì thông minh như vậy, mà con của cô ta lại bình thường như thế, ông trời ơi ông cũng quá thiên vị rồi.
Tư Mã Ngọc Như cũng nghĩ như vậy, nếu Ngọc Thanh có thể lợi hại giống như Lục Lãnh Phong vậy, Lục Vinh Hàn nhất định sẽ tìm mọi cách phân một nửa cổ phần cho thằng bé, không đến nỗi tất cả đều cho Lục Lãnh Phong.
Hy Nguyệt ngồi xuống ghế dài, ôm quả dừa lên uống: “Các bạn nhỏ, các con được tự do hoạt động một tiếng, sau đó chúng ta đi ăn cơm nhé.”
Hứa Kiến Quân lấy ra rương nhỏ của mình, bên trong toàn là người máy: “Chúng ta đến chơi người máy đi.”
“Được đấy.” Kiến Diệp lập tức hưởng ứng, bé và anh trai giống nhau, đều rất thích chơi người máy.
“Chị nữ vương, chị phụ trách chỉ huy tác chiến.” Lục Sênh Hạ cười ha hả nói.