Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1871



Chương 1871

Lục Vinh Hàn mỉm cười: “Hôm nay vừa hay không có chuyện gì, liền dẫn nó đến đây chơi một chút.”

Kiều An nhìn thấy ông ấy, vội vàng chỉ vào con trai nói: “Chủ tịch Lục, đây là con trai của cháu, tên là Niên Niên, bé đang chơi cùng anh trai và chị gái.”

Lục Vinh Hàn lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của Kiều An.

Hy Nguyệt hơi mỉm cười: “Kiều An và Niên Niên là đến cùng với mẹ nhỏ vào cuối tuần, con để Kiến Dao và Kiến Diệp chơi cùng bé.”

Lục Vinh Hàn sâu kín nhìn Tư Ma Ngọc Như một cái, mày không tự giác nhíu lại, Tư Mã Ngọc Như vội vàng giải thích: “Em là cùng với Kiều An đến đây thư giãn một chút, không nghĩ đến may như vậy, Hy Nguyệt chúng nó cũng ở đây.”

Tư Mã Ngọc Thanh dẩu dẩu miệng nhỏ: “Cháu không phải đã sớm nói với cô rằng là chị gái xinh đẹp bọn họ sẽ đến đây chơi sao, tại sao cô đã không dẫn cháu đi chơi, ngược lại bản thân lại chạy tới, thật sự là kỳ quái.”

Lời nói này rõ ràng là hủy đi đài của Tư Mã Ngọc Như.

Tư Mã Ngọc Như muốn chết.

Con mà cô ta sinh làm sao đều hãm hại mẹ nó, con gái như vậy, con trai cũng thế.

Đôi mắt Lục Vinh Hàn hơi thâm trầm.

“Nếu đã đi nghỉ dưỡng, vậy mọi người chơi vui vẻ hai ngày.” Ông ấy xoa xoa đầu con trai: “Ngọc Thanh, con phải nghe lời đó nha, nếu không sau này không dẫn con đi chơi nữa.”

Tư Mã Ngọc Thanh làm một cái mặt quỷ: “Chỉ cần cô không gây phiền phức, thì con sẽ luôn ngoan ngoãn.”

Lục Sênh Hạ hắc hắc cười lạnh hai tiếng: “Cô ấy nếu không muốn gây phiền phức, thì đã không chạy đến đây rồi.”

Tư Mã Ngọc Như tức giận liếc mắt nhìn cô bé: “Nếu không làm mẹ tức chết, con sẽ không vừa lòng phải không.”

Lục Sênh Hạ nhún vai: “Con chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.”

Lục Vinh Hàn chỉ sợ hai mẹ con lại phát sinh tranh chấp, vội vàng xen ngang nói:

“Ngọc Như, em và Kiều An tự mình đi chơi đi, đừng ở chỗ này mò mẫm nữa!”

Tư Mã Ngọc Như rất muốn dẫn con rời đi, nhưng thằng bé chắc chắn ấy sẽ không nghe lời cô ta, chỉ có thể hậm hực căn dặn Lục Vinh Hàn:

“Anh trông chừng đứa nhỏ cẩn thận nhé!”

Kiều An cũng muốn ôm con đi, nhưng cô ta thật vất vả mới có thể có cơ hội ở chung với Lục Lãnh Phong, cô ta không muốn phải từ bỏ.

Tốt xấu gì đứa bé cũng là cốt nhục thân sinh của Lục Lãnh Phong, nếu như Hy Nguyệt thật sự muốn tổn thương con bé, ông ấy sẽ không trơ mắt nhìn mà mặc kệ.

“Mợ chủ Lục, con của tôi tạm thời phải rời khỏi cô rồi.”

“Đừng lo lắng, bảo mẫu sẽ trông chừng.” Hy Nguyệt khoát khoát tay.

Niên Niên ngồi ở trên nệm, được đi theo anh chị chơi chung làm cho cậu bé chơi rất vui vẻ, thỉnh thoảng có lúc còn phát ra tiếng cười khanh khách, không có chút gì là sợ người lạ, cũng không muốn đi tìm mẹ bé.

Lục Lãnh Phong tự mình nhìn tờ giấy trong tay, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.