Chương 1882
Đôi mắt đen thẳm của Lục Lãnh Phong hơi sáng: “Đây là do em nói đó nha.” Nói xong, anh nhẹ nhàng hôn đôi môi đỏ của cô một chút, mây mù trên mặt tan thành mây khói.
Hy Nguyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Muốn dỗ Ma Vương hài lòng, cũng không phải chuyện đặc biệt khó khăn. Phải biết anh là nhân vật chủ chốt khống chế mọi chuyện, vẫn nắm chắc trong lòng bàn tay cô.
Kiều An trốn sau lưng cái cây ở cách đó không xa lén lút quan sát bọn họ, cô ta thèm muốn đến mức ghen tỵ.
Nếu như Lục Lãnh Phong có thể chia chỉ cần mười phần trăm sự cưng chiều đối với Hy Nguyệt cho cô ta, cô ta dù có đang nằm mơ cũng sẽ cười đến mức tỉnh giấc.
Rõ ràng là cô ta quen biết Lục Lãnh Phong trước, vậy mà lại để cho cái người đến sau là Hy Nguyệt nhanh chân có được trước, thật sự là hận đến nghiến răng, thật sự là không cam lòng.
Một căn phòng khác ở trong khách sạn.
Tư Mã Ngọc Như ngồi trên ghế sa lông, vừa uống cà phê vừa như có điều suy nghĩ.
Lục Vinh Hàn hút một điếu thuốc, ngồi trước cửa sổ, nhàn nhã phả khói.
Hồi lâu sau Tư Mã Ngọc Như đứng lên, đi tới bên cạnh ông ấy.
“Anh không gọi Ngọc Thanh trở về sao?”
“Hiện tại thằng bé đang chơi rất vui, gọi thằng bé về làm gì?” Lục Vinh Hàn hờ hững quăng một câu.
“Em không thích nó quá mức gần gũi với những người đó, đặc biệt là Hy Nguyệt, đi cùng với bọn chúng, chắc chắn không có chuyện gì tốt cả.” Tư Mã Ngọc Như bĩu môi.
Lục Vinh Hàn nhíu mày: “Em nói những người đó đều là người thân nhất của nó, không phải em luôn hy vọng nó nhận lại ông bà tổ tiên sao? Nếu như trở thành kẻ thù với người nhà họ Lục, làm sao nó trở về được nữa đây?”
Một sợi thần kinh trên trán Tư Mã Ngọc Như co giật: “Anh cảm thấy Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong vẫn có thể cho phép nó về nhà họ Lục sao? Chỉ sợ là bọn họ muốn nhổ cỏ tận gốc thôi.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Suy nghĩ độc ác này của em tuyệt đối đừng truyền cho con cái.”
Lục Vinh Hàn trừng mắt nhìn cô ta một cái: “Nếu như Hy Nguyệt và Lãnh Phong có thể ở chung một cách hoà thuận với Sênh Hạ, vậy thì cũng có thể chung sống với Ngọc Thanh giống như vậy. Hôm nay Hy Nguyệt đã nói rõ với anh rồi, con bé và Lãnh Phong vẫn có thể xem Ngọc Thanh như em ruột mà đối xử. Bất cứ lúc nào Ngọc Thanh cũng có thể về nhà họ Lục nhận ông bà tổ tiên.”
Tư Mã Ngọc Như chấn động mạnh: “Quả nhiên cô ta đã biết thân phận của Ngọc Thanh, nhất định là Sênh Hạ nói cho cô ta biết.”
“Cuối cùng thì giấy cũng không gói được lửa, biết rồi cũng tốt, mọi người nói rõ mọi chuyện, trái lại không còn gì khúc mắc nữa rồi.” Lục Vinh Hàn nói.
Màu sắc con ngươi của Tư Mã Ngọc Như thì lại sâu hơn.
Hôm nay Hy Nguyệt và Kiều An cũng đã nói những lời tương tự, cô đang giở trò gì vậy? Tại sao cô ta nhìn mà có chút không hiểu?
“Anh cứ tin tưởng cô ta như vậy, không được, cô ta lại đang lén lút trù tính gì đây?”
Sắc mặt Lục Vinh Hàn dần dần trở nên âm u: “Sở dĩ em trở thành bộ dạng của ngày hôm nay, không phải do Hy Nguyệt làm hại, là em trai Tư Mã Minh Thịnh của em làm ra, em không những không đi tìm cậu ta tính sổ, trái lại cả ngày ở đây nghi ngờ Hy Nguyệt, em như vậy gọi là không biết phân rõ trắng đen, không biết phân biệt thiện ác.”
Tư Mã Ngọc Như máu nóng xông lên não, suýt chút nữa hôn mê ngất xỉu: “Hy Nguyệt bỗng nhiên am hiểu điều khiển lòng người nhỉ, cô ta chỉ mới móc ra một chút ngon ngọt cho anh, anh đã lập tức tin tưởng cô ta không chút nghi ngờ.”