Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1889



Chương 1889

Kiều An kinh ngạc rớt cằm, quả thực không thể tin được.

“Cái này không có khả năng chứ, chắc là cô đang nói đùa thôi. Sao anh ấy có thể không thích cả con của cô sinh được?”

“Là thật đó.” Lục Sênh Hạ đi đến: “Trước kia lúc chị dâu mang thai, cả ngày nếu không phải đặt tay lên bụng chị thì anh ấy lại dán lỗ tai lên bụng chị để nói chuyện với con, bây giờ quả thực là thờ ơ, có mắt không tròng. Lúc chị dâu sinh Kiến Dao và Kiến Diệp, anh ấy đã thề không cho chị dâu sinh nữa, bây giờ chị dâu mang thai, anh ấy quả thực sắp phát điên rồi. Còn nói đứa cháu này của tôi là thừa dịp không chú ý mà chui vào, tu hú chiếm tổ chim khách. Tính cách anh cả luôn rất lạnh lùng, làm cho người ta không thể nào đoán được, đối với con đẻ của mình cũng rất lạnh lùng.”

Hy Nguyệt mím môi: “Mỗi ngày đi ngủ tôi đều dùng gối che bụng, tránh cho ánh mắt ghét bỏ của anh ấy làm cho bé cưng sợ hãi.”

Kiều An hỗn độn trong gió, trước mắt như có đàn quạ đen bay qua.

Lời này quả thật cho cô ta 1000 điểm thương tổn vật lý, đánh cô ta thương tích đầy mình.

Cô ta bỗng nhiên phát hiện, tuy rằng mình quen biết Lục Lãnh Phong nhiều năm, nhưng cho tới bây giờ cô ta cũng chưa từng thật sự hiểu biết anh, thăm dò tính cách cùng sở thích của anh.

“Sau này tôi có thể mang Niên Niên đến đây chơi cùng anh chị thằng bé thường xuyên không?”

Có lẽ để Lục Lãnh Phong thường xuyên nhìn thấy thằng bé thì sẽ dần bồi dưỡng ra tình cảm, cô ta sẽ vẫn còn hy vọng.

Hy Nguyệt nhún vai: “Tôi có thể sắp xếp, cho cô mang Niên Niên đến biệt thự quanh hồ.”

“Được, Niên Niên có thể chơi cùng anh chị thì nhất định sẽ rất vui vẻ.” Trên mặt Kiều An xẹt qua một nụ cười xảo trá.

Cô ta đột nhiên phát hiện, Hy Nguyệt cũng không mưu mô như mình vẫn nghĩ, trái lại còn đặc biệt ngây ngơ, là trước kia là cô ta đã đánh giá cao Hy Nguyệt.

Kiều An ôm con về phòng.

Lục Sên Hạ dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Hy Nguyệt.

“Chị dâu, sao em cảm thấy hành vi của chị giống như đứa con của Kiều An thật sự là con của anh cả vậy.”

“Không cần biết có phải hay không, đây là lỗi của người lớn, đứa bé vô tội mà.” Hy Nguyệt thản nhiên cười.

“Vậy rốt cuộc là phải hay không phải?” Lục Sênh Hạ hoang mang hỏi.

“Chị cũng không biết, Kiều An nói phải, Lục Lãnh Phong nói không phải. Chị cũng lười tìm hiểu, cuộc sống mà, khó có được hồ đồ một lần.”

Cô buông ấyy, cười ý vị sâu xa.

Lục Sênh Hạ ưu thương ôm vai cô.

“Chị dâu, làm bà chủ nhà giàu phải thông minh chút, không thể quá lương thiện được, nếu không sẽ bị người khác bắt nạt rất thảm đó.”

Hy Nguyệt cười: “Em yên tâm, nếu có người muốn cưỡi lên đầu lên cổ chị thì chị sẽ kéo người đó xuống dưới, ngã đau tới mức tứ chi tách rời.”

Sau khi Kiều An đi vào phòng, Tư Mã Ngọc Như đến đây.

Nhìn thấy trái cây xay nhuyễn trên bàn, cô ta thuận miệng hỏi một câu: “Đây là cô làm sao?”

“Không phải, là Hy Nguyệt làm, Niên Niên thích ăn nên cô ta cho tôi.” Kiều An thản nhiên nói, vừa nói vừa bỏ bình trái cây vào tủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.