Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1921



Chương 1921

Lục Vinh Hàn mạnh mẽ hút một hơi thuốc lá, phun ra một làn khói: “Nếu thật sự là tôi đã sai thì tôi sẽ tự mình sống cô độc hết quãng đời còn lại, nhất định sẽ không làm phiền đến cậu.”

“Được, một lời đã định.” Trong mắt Lục Lãnh Phong lóe lên một tia lửa.

Hai bố con giống như là đang giận lẫy nhau vậy.

Lục Sênh Hạ thở một hơi thật dài.

Hầu như cô bé không cần bấm ngón tay cũng có thể biết được kết quả.

Sự thật đều đã bày ra trước mắt, vậy mà bố của cô bé lại không chịu tin tưởng, chỉ có thế nói rằng ông ấy không muốn thừa nhận thất bại của bản thân.

“Anh cả, chị dâu, cơm nước xong chúng ta cùng nhau đi đắp người tuyết đi.”

Hy Nguyệt nhận ra cô bé đang nói lảng sang chuyện khác, lập tức cười gật đầu: “Được chứ!”

Cơm nước xong, bọn họ lập tức cùng nhau đi ra quảng trường bên ngoài.

Lục Lãnh Phong lấy ra một cái xẻng lớn: “Chỉ đắp người tuyết thôi không hề có chút khiêu chiến nào, để tôi đắp cho mọi người một con sư tử bằng tuyết nhé.”

“Hay quá, hay quá.” Lục Sênh Hạ vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé.

Hy Nguyệt phát hiện, anh đúng là một kỳ tài vạn năng.

Con sư tử tuyết mà anh đắp sinh động như thật, giống y như đúc!

Cô giơ ngón cái lên: “Chồng à, sự sùng bái của em dành cho anh quả thực giống như nước sông cuồn cuộn liên miên bất tận. Nếu như bọn nhỏ ở đây, nhất định là sướng tới mức phát điên luôn rồi.”

Miệng Lục Sênh Hạ méo xẹo: “Nếu như mẹ nhỏ không có tới, chúng ta nhất định sẽ chơi rất vui vẻ, một đợt nghỉ dưỡng đi du lịch thật tốt lại bị bà ta phá hư.”

“Chuyện cũng đã xảy ra rồi, có nói gì thì cũng vô dụng. Để tôi chụp nhiều thêm mấy tấm hình, gửi tới cho bọn nhỏ.” Hy Nguyệt cầm điện thoại lên, vây quanh con sư tử tuyết một vòng ba trăm sáu mươi độ chụp không góc chết.

Lúc này bọn nhỏ đã về tới nhà họ Lục, Finn tới để đưa Niên Niên trở về.

“Cụ nội, bà nội, con nói cho người biết mội chuyện rất đáng sợ, bà nội nhỏ mất tích rồi, ở trong làng du lịch bốc hơi khỏi trần gian.” Hứa Kiến Quân nghiêng cái đầu nhỏ, chững chạc đàng hoàng nói.

Bà cụ Lục và Y Hạo Phong liếc mắt nhìn nhau một cái: “Còn có loại chuyện như thế này sao, tại sao cô ta đang yên đang lành lại mất tích cơ chứ?”

“Không biết nữa, trời đang rất lạnh, cô ở trong vườn hoa một mình uống trà ngắm tuyết rơi, cuối cùng sau đó không có trở về. Mọi người tìm khắp cả vườn hoa nhưng hoàn toàn không có tìm ra tin tức của cô. Con cảm thấy chắc là cô đã bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh chững chạc đàng hoàng nói.

Lông mày Y Hạo Phong nhíu lại: “Không phải cô ta bị người ta bắt cóc đó chứ?”

Cặp mắt to xinh đẹp của Hứa Kiến Quân chớp chớp hai cái: “Có thể là do bà ta leo qua hàng rào vườn hoa ra ngoài, đi tới mặt hồ kết băng, kết quả không ngờ lớp băng vỡ ra, bà ta lập tức rơi xuống, bị đông cứng mà chết.”

Đầu óc Y Hạo Phong càng thêm mơ hồ: “Tại sao cô ta phải leo qua hàng rào vườn hoa?”

“Cho nên đây mới chính là chỗ khác thường.” Hứa Kiến Quân nói.

“Chắc là người ngoài hành tinh rồi, người ngoài hành tinh khiến cho cô bay qua, bọn họ sẽ ở trên mặt hồ tiếp cô. Cô cũng đã bị người ngoài hành tinh nhập vào người từ trước, cơ bản không phải là cô của con nữa.” Tư Mã Ngọc Thanh vẫn kiên trì nói về người ngoài hành tinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.