Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1922



Chương 1922

Bà cụ Lục nhấc chung trà lên nhấp một ngụm: “Có phải những người khác vẫn đang ở lại làng du lịch tìm cô ta hay không?”

“Dạ.” Hứa Kiến Quân gật gật đầu: “Ông nội rất nóng lòng, sợ cô rơi vào trong hồ chết đuối.”

“Tôi thấy cô ta không có dễ dàng chết như vậy đâu, nói không chừng là lén lút đi ra ngoài làm chuyện xấu xa gì đó.” Y Hạo Phong hừ nhẹ một tiếng.

Hứa Kiến Quân gãi đầu một cái: “Sau đó chúng con ở làng du lịch gặp phải rất nhiều chuyện kỳ lạ, đầu tiên là bé Niên Niên con của dì Kiều An trúng độc, sau đó bà nội hai cũng trúng độc. Con cảm giác có một hung thủ đáng sợ đang ẩn núp bên trong làng du lịch, có khả năng bà nội hai đã bị hung thủ kia giết chết.”

Bà cụ Lục rung động dữ dội, lập tức gọi điện thoại cho bộ phận an ninh của Lục Thị, để bọn họ tăng thêm người đi đến làng du lịch, bảo vệ cháu trai và cháu dâu an toàn.

“Chuyện này nhất định có gì đó khác thường.”

“Không phải là do Tư Mã Ngọc Như tự biên tự diễn đó chứ? Giả bộ mất tích, sau đó tìm người đi ám sát Lãnh Phong và Hy Nguyệt, như thế thì cô ta sẽ có thể thoát khỏi hiềm nghi.” Y Hạo Phong suy sâu tính kỹ nói.

“Không loại trừ khả năng này.” Bà cụ Lục khẽ vuốt cằm, Tư Mã Ngọc Như tồn tại chính là một cái tai họa.

“Con phải tranh thủ thời gian đi gọi điện thoại cho Lãnh Phong, để mấy người chúng nó trở về, đừng lo chuyện của Tư Mã Ngọc Như nữa.” Y Hạo Phong lo lắng.

“Tôi sẽ phân phó phái người qua đó hộ tống bọn nhỏ trở về.” Bà cụ Lục nói.

Đáy mắt Y Hạo Phong lóe lên một tia hàn quang hung ác nham hiểm, nếu như Tư Mã Như Ngọc dám đụng đến con của bà ấy, bà ấy nhất định sẽ băm nát thịt cô ta ra. Cho dù là Lục Vinh Hàn thì cũng đừng trông chờ vào việc ông ấy có thể ngăn cản được bà ấy.

“Ngày mai con sẽ đi một chuyến tới làng du lịch.”

Bà cụ Lục khoác tay: “Cô đã biết chỗ đó nguy hiểm thì còn chạy tới đó để làm gì?”

Y Hạo Phong thở dài: “Đứa nhỏ Lãnh Phong này mặc dù ngoài miệng nói là muốn cắt đứt quan hệ bố con với Vinh Hàn, trên thực tế trong lòng vẫn hướng về ông ấy. Nếu không nó cũng sẽ không ở lại giúp ông ấy tìm Tư Mã Ngọc Như. Nếu như con không qua đó thì nó chắc chắn sẽ không trở về đâu.”

Nhìn thấy Y Hạo Phong đi tới chỗ này, Lục Vinh Hàn hơi giật mình: “Bà đến đây để làm gì?”

“Đến để đưa các con của tôi về, ở đây rất nguy hiểm.” Y Hạo Phong bình tĩnh thản nhiên nói.

Lục Lãnh Phong ôm vai của bà ấy: “Mẹ ơi, bây giờ nơi này toàn bộ đều là cảnh sát và vệ sĩ, tụi con không có việc gì, mẹ không cần phải lo lắng.”

Y Hạo Phong chỉ vào trên trán của anh: “Con cứ như vậy mà xác định Tư Mã Ngọc Như mất tích mà không phải là tự mình trốn đi à? Nếu như làm không tốt thì có lẽ bây giờ cô ta đang lên kế hoạch cho một hồi ám sát, cái gọi là mất tích, chẳng qua cũng chỉ là để rửa sạch hiềm nghi cho bản thân cô ta mà thôi.”

Nghe nói như vậy, Lục Vinh Hàn nhíu mày: “Bà đây là đang bỏ đá xuống giếng, chỉ sợ thiên hạ không loạn đúng không?”

Y Hạo Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ấy một cái: “Ông mù một mìn hông thôi, không có nghĩa là tất cả mọi người chúng tôi đều phải mù chung với ông. Một người phụ nữ lén lén lút lút leo qua hàng rào cao ba mét, nếu như ông nói cô ta muốn đi làm chuyện đứng đắn gì đó thì ngay cả kẻ ngu cũng không tin tưởng. Có điều ngoài ông ra, kẻ ngu tốt xấu gì thì cũng còn có mắt nhìn, còn ông ngay cả mắt cũng không có, có muốn cũng làm không được như vậy đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.