Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1929



Chương 1929

Tư Mã Ngọc Như như bị thiên lôi đánh xuống. Chẳng trách Lục Vinh Hàn không có thương tiếc cô ta, hướng về phía cô ta giống như lúc trước, hoá ra đã sớm bị bọn họ chiếu tướng rồi.

“Các người đã thông đồng từ trước, khiến cho tôi bị oan mà không thể tố cáo.”

“Chỉ cần cô có thể vượt qua máy phát hiện nói dối, đương nhiên có thể chứng minh cô trong sạch. Bằng không cho dù cô có nói toạc miệng, cũng sẽ không có ai tin tưởng. Dù sao hiện tại nhân chứng vật chứng đều có đủ, không phải nguỵ biện và chơi xấu là có thể lừa dối qua ải.” Y Hạo Phong dùng lời lẽ chính đáng nói.

“Kết quả của máy phát hiện nói dối vốn dĩ không thể làm chứng cứ được.” Lửa giận của Tư Mã Ngọc Như bốc cao trăm mét.

“Đúng là không thể làm chứng cứ, nhưng ít ra có thể chứng minh rằng cô đang nói dối. Lựa lượng cảnh sát sẽ xếp cô vào dạng tình nghi số một và đi thu thập bằng chứng phạm tội của cô.” Hy Nguyệt nói: “Cô cũng đừng quên, tội danh của cô chsinh là giết người không thành.”

Gân xanh trên trán Tư Mã Ngọc Như không ngừng lăn qua lăn lại.

Cô ta hận.

Đều là do tên đầu bếp chết tiệt kia, làm hỏng chuyện tốt của cô ta, còn hại cô ta suýt chút nữa chết rồi.

Bằng không, hiện tại Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong cũng đã đi đời nhà ma và lên trời từ lâu rồi.

“Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do? Cô đã thiết kế cái tròng này rồi, chỉ cần chờ tôi chui qua. Cô tính kế thật giỏi.”

Hy Nguyệt lạnh lùng nhìn cô ta, sự rét lạnh trong ánh mắt như lưỡi dao sắc bén.

“Tư Mã Ngọc Như, tặng cô một câu nói. Trời làm bậy còn có thể tha thứ, bản thân làm bậy thì không thể sống được đâu.”

“Không tìm đường chết, thì sẽ không phải chết.” Lục Sênh Hạ bổ sung một câu: “Bà đã cao tuổi như vậy rồi, an hưởng tuổi già cho tốt không được sao? Cho dù không có anh cả và chị dâu, nhà họ Lục còn có chú hai, chú ba, chú tư… còn có anh họ thứ hai, anh họ thứ ba, thứ tư… Mãi mãi cũng không tới lượt con cái của một đứa con thứ. Bố đã không về được nữa, nếu như anh cả không làm người thừa kế, anh họ thứ hai sẽ thuận lợi kế thừa. Bà vẫn là nên nhìn rõ sự thật đi. Nếu như anh hai kế thừa rồi, nhánh này của bố cái gì cũng không có, lại càng không liên quan gì đến bà và con trai của bà đâu.”

Tư Mã Ngọc Như có thể thấy, lần này bọn họ tuyệt đối quyết tâm.

Phải nghĩ cách thoát thân mới được.

Chờ sau khi bọn họ rời đi, cô ta lấy bình thuốc đã chuẩn bị từ trước ra.

“Vinh Hàn, đây chính là thuốc em tìm người mua, em không có lừa anh, em thật sự mua thuốc. Thuốc này là thuốc bị hạn chế kê đơn, không phải bất cứ lúc nào cũng có thể mua được, vậy nên em mới tìm người hỗ trợ.”

Lục Vinh Hàn đưa mắt nhìn, phát hiện là thuốc trị liệu bệnh thần kinh.

“Tại sao cô phải uống thuốc này?”

“Gần đây ngày nào em cũng bị mất ngủ, không ngủ được, ngủ thiếp đi thì sẽ gặp ác mộng. Ban ngày trong tai vang lên tiếng ong ong, luôn có ảo giác ảo thính. Bác sĩ nói bởi vì em bị hội chứng tiền mãn kinh nghiêm trọng thêm vào uất ức quá độ, dẫn đến chức năng của thần kinh bị mất cân bằng, bảo em uống thuốc này để trị liệu. Mấy ngày nay ở làng du lịch, bệnh của em lại tái phát, nhưng không có mang thuốc. Em không muốn để cho anh biết, sợ anh lo lắng, cũng sợ nếu như những người khác biết, bọn họ sẽ đối xử với em như kẻ điên. Cho nên em chỉ có thể tìm người lén mua thuốc đến cho em thôi.”

Lời giải thích này cô ta đã nghĩ kỹ trước đó, thế nào cũng phải chuẩn bị hai tay để đề phòng lỡ như.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.