Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1934



Chương 1934

“Lãnh Phong đã đồng ý với tôi, chỉ cần cô giao người cung cấp thuốc ra đây, nó sẽ lập tức thả cô ra ngoài.” Lục Vinh Hàn nói.

Trong lòng Tư Mã Ngọc Như hừ nhẹ một tiếng, cô ta mới không ngu xuẩn như thế. Giao người kia ra, không phải là tương đương với nhận tội sao?

“Em vốn dĩ không biết người đó là ai mà? Em chỉ tìm đại ở trên mạng, chỉ có một số điện thoại. Không phải bọn họ đã biết số điện thoại đó sao?” Cô ta khóc lóc nói.

“Là website nào? Cô tìm thông tin quảng cáo, giao cho Lãnh Phong.” Lục Vinh Hàn nói.

Trong lòng Tư Mã Ngọc Như phát điện: “Em không nhớ rõ là website nào, hiện tại đầu óc của em rối loạn, cái gì cũng không nhớ nổi.”

Lục Vinh Hàn nhíu mày: “Cô vẫn chưa rõ ràng sao? Chuyện này nhất định phải có một người đứng ra nhận tội, không phải hắn thì chính là cô. Nếu cô không muốn giao ra người đó, bọn họ bắt cô tử hình thì tôi cũng không có cách nào ngăn cản.”

Tư Mã Ngọc Như thét lớn: “Em đã không nhớ được gì rồi cho dù anh có giết chết em thì em cũng không nhớ ra được đâu.” Cô ta sẽ không nói ra đâu, có chết cũng sẽ không nói.

Lục Vinh Hàn thở dài: “Cô tìm bừa một người trên mạng rồi bảo người ta đưa thuốc cho cô ư? Thuốc người lạ đưa cho cô mà cô cũng dám uống à? Cô không sợ bị người ta hạ độc sao?”

“Em đã kiểm tra bao bì lúc người đó đưa tới rồi.” Tư Mã Ngọc Như bĩu môi nói.

“Cho dù như thế nào đi nữa thì cô cũng phải nhớ là trang web nào chứ, nếu cô thật sự không nhớ rõ thì hãy suy nghĩ thật kỹ, chuyện này có liên quan đến mạng sống của người nhà cô nên không thể qua loa được.”

Tư Mã Ngọc Như rất muốn đập đầu chết trước mặt ông ấy: “Em đã nói em không nhớ gì rồi, anh muốn ép em đến chết sao?”

“Ngọc Như, tôi đã đọc qua báo cáo phát hiện nói dối của cô rồi. Cô đã trượt bài kiểm tra nói dối? Nhân viên kiểm tra cũng đã hỏi về vấn đề này, lúc cô trả lời câu hỏi này trên máy phát hiện nói dối hiển thị cô đang nói dối.” Vẻ mặt của Lục Vinh Hàn trở nên nghiêm túc.

“Nếu cô không giao người đó ra đây, có thể cô sẽ phải ngồi tù thay người đó hoặc là cô sẽ bị giam ở chỗ này.”

Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như méo xệch đến tận mang tai giống như bị ong đốt vậy.

“Vinh Hàn, anh không thể đối xử với em như vậy được, anh muốn em chết ở đây thì mới vừa lòng sao?”

Lục Vinh Hàn nhìn cô ta, ánh mắt cũng trở nên u ám và sắc bén hơn.

“Tư Mã Ngọc Như, cô không dám giao người đó ra, có phải là vì thuốc mà người đó đưa cho cô không phải là thuốc trị bệnh thần kinh mà là cyanua phải không?”

“Không phải, em vốn không biết cyanua gì cả? Đầu bếp kia đã bị Hy Nguyệt mua chuộc từ lâu rồi, là Hy Nguyệt đã đưa cyanua cho anh ta rồi bảo anh ta nói dối.” Tư Mã Ngọc Như cắn chặt răng.

Lục Vinh Hàn lại thở dài, ông ấy nói: “Cô cứ như thế này cũng không có tác dụng gì đâu, anh ta đã qua được bài kiểm tra nói dối, không còn ai nghi ngờ anh ta nữa rồi. Nhưng cô lại khác, bây giờ cô là đối tượng bị tình nghi, chỉ khi tìm được người kia chứng minh thuốc anh ta đưa cho cô là thuốc trị bệnh thần kinh thì cô mới không bị nghi ngờ nữa.”

Tư Mã Ngọc Như bịt chặt hai tai lại: “Em không nhớ, em không nhớ gì cả, anh có hỏi em mười lần, một trăm lần thì em cũng không thể nhớ được.” Cô ta có chết cũng không nói ra đâu, bởi vì chỉ cần nói ra cô ta sẽ chết chắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.