Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1940



Chương 1940

Nhà lớn của nhà họ Lục, bà cụ đang xem mạch cho Hy Nguyệt.

Lục Lãnh Phong sốt ruột ngồi bên cạnh, cho đến khi bà cụ gật đầu một cái, nói tất cả đều bình thường thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ thấy lần này Hy Nguyệt mang thai cũng không có phản ứng gì bất thường cả, ăn ngon, ngủ ngon.” Y Hạo Phong cười nói.

“Đây chắc chắn là một đứa bé ngoan.” Hy Nguyệt vuốt ve cái bụng của mình, có lẽ bởi vì không nhận được sự yêu thương của bố, nên đứa con trong bụng của cô rất ngoan ngoãn, không khéo khi sinh ra sẽ bị kêu là Lục Dư Thừa.

Hứa Kiến Quân cùng anh chị em chạy tới: “Bố ma vương, chúng ta chơi trò richman đi. Con đã dạy cho Kiến Dao và Tiểu Diệp rồi.”

“Để cô út chơi với các con.” Lục Lãnh Phong xoa đầu thằng bé.

“Cô út đang hẹn hò với cậu họ của con, con không muốn làm kỳ đà cản mũi, làm phiền họ đâu.” Hứa Kiến Quân lè lưỡi.

“Đây là trò con nít.” Lục Lãnh Phong gãi gãi mũi, rất dễ nhận ra là anh không muốn chơi.

Thằng bé bĩu môi: “Chúng con muốn đánh bại bố.”

Lục Lãnh Phong bật cười: “Con có thể đánh thắng bố sao?”

“Sao lại không thể? Trò giỏi hơn thầy là bình thường mà.” Hứa Kiến Quân chớp chớp hai hàng lông mi dày, trên mặt lộ ra một vẻ gian xảo.

Lục Lãnh Phong xoa đầu thằng bé: “Được rồi, lần này cho con cơ hội khiêu chiến bố.”

Họ cùng đi ra ngoài sân, ngồi trên chiếu đánh cờ, Hy Nguyệt ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh nhìn bọn họ.

Y Hạo Phong nhìn Hứa Kiến Quân, trong mắt hiện lên một sự khó hiểu: “Mẹ, mẹ có thấy kì lạ không, đứa nhỏ Kiến Quân này càng lớn càng giống Lãnh Phong nhà chúng ta.”

Ánh mắt sâu thẩm của bà cụ Lục xẹt qua: “Càng lớn càng giống Lãnh Phong không tốt sao?”

“Con muốn để Tiểu Quân và Lãnh Phong làm xét nghiệm ADN, không phải trước đây Hy Nguyệt đã từng nghi ngờ thằng bé sao? Con nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy không đúng, Hy Nguyệt vừa sinh non không lâu thì mang thai, như vậy không phải hơi kỳ lạ sao? Mẹ là bác sĩ, mẹ nghĩ xem có khả năng này không?”

Bà cụ Lục nhấp một ngụm trà: “Không phải là không có khả năng, nhưng cơ thể sẽ trở nên rất suy nhược.”

Y Hạo Phong nhún vai một cái: “Có lẽ do con suy nghĩ quá nhiều, Tiểu Quân rõ ràng là con của Lãnh Phong, Hy Nguyệt không thể giấu mãi chuyện này được.”

Bà cụ Lục thở dài: “Cũng không biết trước đó hai đứa nó đã xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện này đều tại con, nếu lúc đó con đối xử tốt với Hy Nguyệt một chút thì hai đứa sẽ không phải xa nhau.” Y Hạo Phong áy náy nói..

“Chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, không cần phải nhắc lại đâu, con người chứ không phải bậc thành hiền, ai mà không từng phạm lỗi chứ.” Bà cụ Lục khoát tay: “Cô cũng còn trẻ, nếu gặp được người tốt thì nên tái hôn đi, để có người bầu bạn, với lại có một số chuyện hai người vẫn tốt hơn một người.”

Y Hạo Phong cười nhạt: “Bây giờ, mỗi ngày con trông cháu, luyện thái cực với mẹ, uống trà dưỡng sinh, cuộc sống vô cùng tốt. Nếu rời khỏi nhà họ Lục để đi ra ngoài con sẽ cảm thấy không quen.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.