Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1997



Chương 1997

Có tiếng cười vang lên từ phòng bên của bà cụ Đỗ và cô trợ lý riêng.

Hy Nguyệt thấy hơi buồn ngủ, cô nhàn nhạt đáp: “Cô về phòng đi.” Sau đó cô rời đi.

Đỗ Di Nhiên hừ lạnh một tiếng. Sắp tới cô ta và Lục Lãnh Phong có nhiều thời gian, nên họ sẽ có nhiều thời gian vui vẻ hơn trong tương lai.

Hy Nguyệt đẩy cửa vào, không thấy Lục Lãnh Phong nên một mình cô tắm rửa, rồi ngủ một giấc. Khi Lục Lãnh Phong trở về, đã mười một giờ. Cô vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, cô không thể chìm vào giấc ngủ nếu không có bức tường thịt để cô dựa vào kia.

“Anh đã đi đâu vậy?”

“Đi dạo bên ngoài.” Anh nhẹ nhàng nói.

Tóc của anh ướt sũng, áo quần cũng ướt.

“Trời bên ngoài có mưa không?” Cô đang thắc mắc thì nghe thấy tiếng mưa gõ rơi vào cửa kính, đúng là trời mưa thật.

Thời tiết ở vùng núi khác với thời tiết ở thành phố, lúc đầu bầu trời trong xanh nhưng lúc sau đã có mây đen ngay được.

“Anh đi tắm một chút.” Anh không nói nhiều mà bước vào phòng tắm, có vẻ tâm trạng của anh không tốt lắm.

Sau khi trở về, anh không ôm cô ngủ như trước kia mà lại quay người, nằm quay lưng với cô, rất khác thường. Cô nhíu mày nghi ngờ, cô giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt dọc cánh tay anh. Da dẻ mát lạnh, hình như anh vừa tắm nước lạnh xong.

Nhưng chỉ một lát sau nhiệt dần tăng lên, dần dần nóng như lửa. Lục Lãnh Phong thở hắt ra một hơi, vội vàng nắm lấy bàn tay đang sờ soạng của cô: “Vợ ơi, đêm đã khuya rồi, em mau ngủ đi.”

Cơ thể anh đang căng như dây đàn, Hy Nguyệt mẫn cảm nhận ra điều ấy. Mới thỏa mãn anh hai ngày trước xong, cơ thể anh không thể nào phản ứng mạnh như thế này vì chuyện đó được nhỉ?

“Chồng ơi, em thấy chắc anh không ngủ được luôn đâu, để em giúp anh ngủ nhé.” Vừa nói hết lời đã đưa tay nhỏ về phía anh.

Cơ thể Lục Lãnh Phong giật nảy lên, anh xoay người lại: “Em ngốc vừa thôi, thường xuyên quá không tốt cho con đâu.”

Anh lo là anh không khống chế được bản thân. Khóe môi xinh đẹp của cô nhếch lên tạo ra một nụ cười gian trá: “Thỏa mãn anh là nghĩa vụ của em mà.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ngày hôm sau, đến giữa trưa Hy Nguyệt mới tỉnh lại. Tối hôm qua, phản ứng của người nào đó lớn đến mức không bình thường, gây sức ép mấy lần xong mới tắt lửa làm cô mệt gần chết. Lục Lãnh Phong nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, tận tình chăm sóc khiến anh cực kỳ sảng khoái. Nhưng anh lo lắng, anh sợ cô bị thương.

“Ngốc ạ, em có thấy khó chịu chỗ nào không?” Anh vươn tay, xoa xoa cái bụng hơi nhô lên của cô.

“Mỗi ngày dùng một liều thuốc an thai do bà nội điều chế nên em chỉ thấy hơi mệt thôi, không sao đâu.” Cô mỉm cười: “Bây giờ em thấy rất đói, đói đến mức ăn hết được một con trâu luôn nhá.”

Lục Lãnh Phong bật người dậy: “Vợ yêu chờ anh, để anh mang cơm lên cho em, hôm nay em ăn ở phòng đi.”

“Đây không phải nhà chúng ta, không tốt lắm đâu.” Hy Nguyệt xua tay: “Để em tự đến phòng ăn ăn thôi, đến đó có thể ăn nhiều hơn một chút.” Lục Lãnh Phong đỡ cô ngồi dậy, sửa soạn xong thì hai người cùng nhau xuống dưới nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.