Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 2094



Chương 2094

“Chú à, cháu luôn là người giúp lý không giúp người thân, chú là người sai, phân rõ đúng sai mới dễ bàn bạc chuyện ly hôn.”

Trên mặt chú năm lúc trắng lúc xanh.

“Chỉ cần bà ta chịu ly hôn thì chú sẽ không bạc đãi bà ta, chú sẽ đưa cho bà ta căn nhà cũ và ba tỷ.”

Hy Nguyệt mỉa mai cười một tiếng, mệt cho ông ta còn có thể nói ra những lời này.

Căn nhà cũ kia là sau khi bọn họ kết hôn đã mua nó, là nhà mẹ đẻ của thím cho tiền đặt cọc, căn nhà đó lẽ ra là của thím, còn tài sản, lợi nhuận công ty cũng như quỹ hội nhà giàu tài trợ, tốt xấu gì giá trị bản thân của ông ta cũng rơi vào khoảng ba trăm tỷ, thế mà chỉ muốn chia ba tỷ cho thím, ông ta còn tuyệt tình hơn cả sói mắt trắng.

“Cháu và thím đã thương lượng, chỉ có một điều kiện, chú tịnh thân ra hộ.”

Chú năm chấn động, thiếu chút nữa đã từ trên ghế nhảy dựng lên.

“Chú tịnh thân ra hộ, dựa vào đâu chứ?”

“Dựa vào trong lúc kết hôn chú lại ngoại tình, là người phạm sai lầm.” Hy Nguyệt chậm rãi nói.

Liễu Giai Tuệ cũng không ngồi yên được nữa, cô ta đứng bật dậy.

“Công ty là của Nghĩa, tất cả tài sản cũng là của Nghĩa, dựa vào đâu mà cho người phụ nữ này?”

“Thế dựa vào đâu mà phải cho cô chứ, bên trong có một xu nào là do cô kiếm ra à?” Hy Nguyệt châm chọc nói.

Liễu Giai Tuệ trầm thấp hừ một tiếng.

“Tôi có công lao, tôi sinh cho Nghĩa hai người con trai.”

Hy Nguyệt cười ha hả, lạnh lùng nói.

“Ở nhà họ Lục, từ trước đến giờ sinh con trai không phải là công lao gì, hơn nữa đã là thời đại nào rồi còn có tư tưởng trọng nam khinh nữ như thế, có biết mất mặt hay không?”

Lời này không chỉ đang cười nhạo cô ta mà còn đang cười nhạo chú năm.

Liễu Giai Tuệ tức hổn hển, mím môi, kéo tay chú năm, để ông ta xả giận cho mình.

“Nghĩa, đây là chủ mẫu gì chứ, rõ ràng là thiên vị người phụ nữ kia, có phải gần đây chồng của cô ta ra ngoài tìm tình nhân, còn làm người khác to bụng, cho nên lửa giận này cô ta mới phát ti3t lên người chúng ta.”

Cô ta còn chưa dứt lời, Khải Liên đứng bên cạnh đã đi lên một bước, tát bốp bốp bốp vào mặt cô ta, đánh cho cô ta choáng váng, mặt sưng đỏ.

Cô ta giận điên lên, che mặt, giậm chân mắng.

“Nghĩa, cô ta dám đánh em.”

Thím năm lại hừ lạnh một tiếng.

“Đánh cô xem như còn nhẹ chán, cô coi đây là đâu lại dám làm loạn trước mặt chủ mẫu, đến lúc đó cho dù cô có tiến vào nhà họ Lục cũng sẽ bị nhốt ở Tĩnh Tâm Uyển, cả đời đều không ra được, trước cô cũng có người vợ bé ăn nói lung tung bị nhốt vào đó, mới ba tháng đã phát điên treo cổ tự sát trong đó.”

Liễu Giai Tuệ ôm tay, rùng mình một cái, ấm ức nhìn chú năm.

Chú năm đau lòng nhưng không dám bảo vệ cô ta.

“Em chú ý một chút, không được ăn nói lung tung.”

Hy Nguyệt cầm một quả ô mai, sau khi ăn xong, cô tiếp tục nói.

“Chú à, công ty là do chú và thím cùng nhau gây dựng, giao cho con gái của hai người đến quản lý là thích hợp nhất, tài sản trên danh nghĩa của chú cũng là tài sản chung của hai vợ chồng, chú là người sai, phân chia tài sản đương nhiên sẽ bất lợi cho chú, chẳng qua chú còn có quỹ hội nhà giàu tài trợ, không lo không có tiền tiêu, chờ sau khi ly hôn, cháu sẽ thương lượng với bà ba, một lần nữa chọn cho chú một người vợ hiền lành hào phóng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.