Chương 2195
Hai ngày sau, khi Đỗ Di Nhiên tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, phát hiện mình nằm trong một kho hàng bỏ hoang.
Cô ta nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài cầu cứu, người qua đường báo cảnh sát.
Người nhà họ Đỗ nhận được điện thoại của cảnh sát, vội vàng tới đây.
Nhìn thấy cô nhỏ Đỗ, Đỗ Di Nhiên nhào vào trong lòng cô ả, gào khóc.
Bên thành phố Long Minh, Hy Nguyệt cũng nhận được tin tức trước tiên.
“Vậy mà người kia đưa Đỗ Di Nhiên trở về, xem ra anh ta chỉ cần đứa bé.”
Lục Lãnh Phong sờ cằm: “Anh ta là sợ mình bị lộ, người của anh đã điều tra được anh ta giấu Đỗ Di Nhiên ở trên một hòn đảo nhỏ ở vùng biển quốc tế.”
“Nói như vậy bọn họ vồ hụt, tên kia đã rời đi rồi sao?” Lông mày Hy Nguyệt nhíu lại.
Sâu trong đôi mắt Lục Lãnh Phong xuất hiện sắc bén: “Cho dù thế nào vẫn sẽ để lại dấu vết, anh ta không chạy thoát được đâu.”
Đôi mắt Hy Nguyệt lóe sáng, giống như nghĩ tới chuyện gì đó, hơi cao giọng nói: “Em biết rồi, anh ta muốn dùng đứa bé làm bùa hộ mệnh, cho dù là đứa con hoang, cũng có một nửa huyết mạch của nhà họ Đỗ. Nếu anh ta uy hiếp muốn giết đứa bé, nhà họ Đỗ chắc chắn sẽ không ngồi yên không để ý tới.”
Lục Lãnh Phong xoa đầu cô nói: “Đó là chuyện của bà cụ Đỗ, không liên quan gì tới chúng ta.”
Hy Nguyệt bĩu môi: “Sau này Sênh Hạ sẽ gả tới nhà họ Đỗ, nếu nhà họ Đỗ xuất hiện nguy cơ, Sênh Hạ cũng sẽ chịu liên lụy. Anh thân là anh trai ruột, không có khả năng ngồi yên không để ý tới tương lai của em ấy đúng không?”
Lục Lãnh Phong búng trán của cô: “Chỉ cần biết rõ bộ mặt thật của tên kia, thì không cần lo lắng nữa. Còn chuyện xử lý anh ta như thế nào, là chuyện của nhà họ Đỗ.”
Hy Nguyệt hơi gật đầu: “Em càng ngày càng cảm thấy chính là người trong đoàn trợ lý của bà cụ Đỗ làm, anh ta có khả năng lấy lòng Lâm Tư Nhã, cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng nhau làm ra nhiều chuyện như vậy.”
Lục Lãnh Phong cũng nghĩ như thế.
Lâm Tư Nhã này có vấn đề rất lớn, nhưng động cơ của cô ta là gì?
“Lúc Lâm Tư Nhã ở nước ngoài từng xảy ra tai nạn xe, còn tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ, trong chuyện này có vấn đề gì, anh sẽ cho người điều tra cẩn thận.”
Hy Nguyệt trừng mắt nhìn: “Chẳng lẽ Lâm Tư Nhã này không phải là Lâm Tư Nhã thật? Gương mặt của anh quá hoàn mỹ, không có cách nào phẫu thuật ra, nhưng Lâm Tư Nhã là gương mặt đại chúng, chỉnh giống tám mươi phần trăm cũng có khả năng. Cộng thêm cô ta bị tai nạn nên hủy dung, tất cả mọi người biết gương mặt cô ta thay đổi, có chút không giống với lúc trước, cũng sẽ không nghĩ quá nhiều.”
Lục Lãnh Phong lắc lư ly rượu trong tay, một chút sắc bén im lặng xuất hiện trong đôi mắt: “Là hồ ly nhất định sẽ để lộ cái đuôi.”
Trong nôi, bánh trôi tỉnh ngủ, đang y y a a gọi mẹ, cậu nhóc đói bụng muốn uống sữa.
Hy Nguyệt ôm đứa bé, Lục Lãnh Phong đi hâm nóng sữa đưa cho cô.
Tên nhóc kia m*t chèm chẹp, sau khi ăn no xong vô cùng thỏa mãn, nở nụ cười ngọt ngào.
Trái tim của Hy Nguyệt đều sắp bị hòa tan.
Tên nhóc kia vô cùng ngoan, rất thích cười, rất ít khi khóc.
Bà cụ Lục nói, lúc Lục Lãnh Phong còn nhỏ cũng thích cười như vậy, đùa một chút, đều cười khanh khách không ngừng.