Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 234



Chương 234

Mỗi lần nhìn thấy cô, cô ta cảm thấy giống như có gai nhọn cứa vào mắt.

“Tôi là vì Lãnh Phong, vì nhà họ Lục, không muốn con chuột nhắt này, phá hủy sự yên bình của gia đình chúng tôi.”

Lục Vinh Hàn nổi trận lôi đình, vốn dĩ có con rể tương lai ở đây, ông ta lẽ ra phải giữ thể diện cho con gái mình, nhưng cô ta lại giở thói ngang ngược như vậy, sớm đã mất hết mặt mũi rồi.

“Kiều Sam, con quả thực là gây chuyện vô cớ, con lập tức xin lỗi Hy Nguyệt ngay!”

Lục Kiều Sam sửng sốt, không ngờ bố cô ta không những không dạy dỗ Hy Nguyệt, ngược lại còn yêu cầu cô ta xin lỗi.

“Bố, người làm sai là cô ta. Cô ta nên xin lỗi con mới đúng.”

“Con có xin lỗi không?” Ánh mắt của Lục Vinh Hàn lạnh lùng, cực kỳ nghiêm nghị.

Lục Kiều Sam sợ hãi đến mức nấp sau lưng bà Lục, bà Lục vỗ tay cô ta an ủi rồi nhanh chóng giảng hòa: “Bỏ đi, Vinh Hàn, tôi thấy mọi chuyện đều chỉ là hiểu lầm. Hai người bọn họ kéo kéo đẩy đẩy, Kiều Sam nhìn nhầm cũng là hợp lý thôi.

“Nó chính là bị bà chiều quá sinh hư!” Lục Vinh Hàn tức giận trừng mắt nhìn bà ta.

Bà Lục gò má run lên, muốn nói cái gì đó, lại không dám nói ra.

Con gái bà ta là cành vàng lá ngọc, cao quý như vậy, sao có thể cúi đầu trước một cô gái nhà quê nghèo hèn chứ?

Cho dù làm sai, cũng phải dùng khí thế áp đảo giẫm cô ta dưới chân

Lục Kiều Sam âm thầm nghiến răng nghiến lợi, thù hận trong lòng dâng trào lên như sóng cuộn.

Cô ta chắc chắn rằng Hy Nguyệt muốn quyến rũ Tần Nhân Thiên, hôm đó ở trong vườn, cô ta đã lẩm bẩm, không biết đang nói chuyện gì với Tần Nhân Thiên.

Những kẻ cặn bã trong khu ổ chuột không có chuyện bẩn thỉu gì không làm ra được.

Cô ta đang suy nghĩ, thì nhìn thấy Lục Lãnh Phong ôm Lục Sênh Hạ đi tới: “Lục Kiều Sam, chị có thể không cần phải xin lỗi Hy Nguyệt, nhưng nhất định phải xin lỗi tôi và Lục Sênh Hạ.”

Lục Kiều Sam suýt nữa ngất đi: “Tôi tại sao phải xin lỗi cậu?”

“Hy Nguyệt là người của tôi, nếu như cô ta phạm sai lầm, nên do tôi trừng phạt cô ấy. Chị không có tư cách. Bây giờ chị vượt quá chức phận, không nên xin lỗi tôi sao?” Lục Lãnh Phong chậm rãi phun ra từng chữ một, giọng điệu nhẹ như lông vũ rơi xuống đất, nhưng giọng nói lại lạnh như băng khiến Lục Kiều Sam rùng mình.

“Chị cả, chị vô duyên vô cớ đẩy em, cũng phải xin lỗi em. Làm người phải hiểu được đạo lý kính già, yêu trẻ. Chị là chị cả trong gia đình, chúng em đều là em trai em gái của chị. Chị không yêu thương bảo vệ chúng em, còn bắt nạt chúng em. Chị cần phải xin lỗi.” Lục Sênh Hạ cong miệng nhỏ, giận dữ trừng mắt nhìn cô ta.

Làm chuyện sai trái, không chịu xin lỗi, còn làm chị cả cái gì nữa, thật quá đáng ghét.

Lục Kiều Sam tức giận đến sắp nôn ra máu: “Hai người không được quá đáng.”

“Mau lên, Lục Kiều Sam, xin lỗi.” Lục Lãnh Phong hung ác nham hiểm nhìn cô ta, ánh mắt

cứng rắn lạnh lùng, không có một chút nhiệt độ.

Hy Nguyệt lúc này mới nhận ra rằng sự lạnh lùng của Lục Lãnh Phong không chỉ đối với cô, mà còn đối với chính chị gái ruột của mình.

Anh ta chính là thuộc hệ băng, trời sinh đã tự mang một núi tuyết.

Khuôn mặt của Lục Kiều Sam tái xanh, cô ta lắc lắc cánh tay của bà Lục, muốn để bà ta giải vây.

Bà Lục nhìn ra được con trai mình đối với chuyện này không mấy vui vẻ, con gái làm náo loạn như vậy cũng mất mặt anh ta, chỉ nói: “Kiều Sam, xin lỗi em trai và em gái con đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.