Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 260



Chương 260

Bức tranh đó giống như trong giấc mơ.

Bóng lưng của cô ấy cũng giống như trong giấc mơ.

Gần như theo bản năng, anh ta chạy tới.

Hy Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, Tần Nhân Thiên sững sờ: “Hy Nguyệt, sao lại là cô?”

“Anh cho rằng là chị cả sao? Cô ấy không đi cùng với anh sao?” Hy Nguyệt nhún vai.

Sau khi trở về từ công ty, để không làm phiền đến bọn họ, cô đã một mình đến bên hồ để vẽ tranh và tìm cảm hứng thiết kế.

Tần Nhân Thiên có chút xấu hổ, anh ta làm sao có thể nhận nhầm được, thực ra ý của anh ta là Hy Nguyệt làm sao có thể trùng khớp với hình ảnh trong giấc mơ.

“Cô đang vẽ tranh sao?”

Anh ta tiến lên một bước, muốn đi tới, Hy Nguyệt gọi một tiếng: “Anh rể, anh cứ đứng ở đó đừng nhúc nhích, kẻo chị cả nhìn thấy sẽ hiểu lầm tôi quyến rũ anh”

Tần Nhân Thiên sững sờ, ngay tức khắc có chút dở khóc dở cười: “Cô ấy khiến cô sợ hãi như thế này sao?”

Hy Nguyệt lắc đầu: “Tôi chỉ không muốn gây phiền phức nữa. Các anh sắp đính hôn rồi. Nếu như vì một chuyện nhỏ mà náo loạn, tôi sẽ không nhận nổi tội danh này.”

Một nụ cười gượng gạo xuất hiện nơi khóe miệng Tần Nhân Thiên, nụ cười đó càng giống như một tiếng thở dài.

Anh xoay người muốn rời đi, khóe mắt thoáng thấy chiếc vòng trên cổ tay cô.

Chiếc vòng này… quen thuộc quá, hình như đã nhìn thấy nó ở đâu đó.

Nhưng mà đã nhìn thấy nó ở đâu, tại sao không nhớ ra được?

Kể từ sau khi não bị thương, những ký ức trong quá khứ dường như đã hoàn toàn bị khoá lại rồi, đầu óc anh ta trở nên trống rỗng, tất cả những người xung quanh và ấn tượng về tất cả mọi thứ đều xa lạ.

Nhưng Hy Nguyệt dường như không giống như vậy.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô đã có một cảm giác vô cùng quen thuộc, như thể đã từng quen biết cô vậy.

Bóng dáng của cô, tiếng sáo của cô, chiếc vòng tay của cô đều quá quen thuộc như vậy.

“Hy Nguyệt, chúng ta trước đây đã từng gặp nhau chưa?”

Cô run rẩy dữ dội.

Họ đã từng gặp nhau chưa?

Không, bọn họ chưa bao giờ gặp nhau trước đây.

Người ở bên cô là Thời Thạch, không phải anh ta.

Anh ta chỉ là một người trông rất giống Thời Thạch.

“Chúng ta chưa từng gặp mặt. Tôi trước giờ chưa từng đến thành phố Long Minh hay thành phố Dương Giang. Tôi chỉ quen biết một người có khuôn mặt giống với anh.”

“Cô chắc là có bức ảnh của anh ta, đúng không?” Anh ta nhướng mày.

“Có, nhưng mà ở trong nhà của tôi.” Cô thấp giọng nói.

Khi đến thành phố Long Minh, mẹ cô đã bảo cô đem ảnh của Thời Thạch ở trong điện thoại di động lưu vào máy tính, không được giữ bên trong kẻo bị người nhà họ Lục nhìn thấy và gây ra những hiểu lầm không đáng có.

“Thật đáng tiếc, tôi rất muốn xem thử anh ấy có thực sự rất giống tôi không.” Tần Nhân Thiên nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.