Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 285



Chương 285

Ngày hôm qua bà Lục đã ra lệnh bọn họ không được nói chuyện này cho Lục Vinh Hàn, vì thế Lục Vinh Hàn cũng không biết, nếu không ông ấy nhất định sẽ đưa đứa con gái xấu xa này vào quân đội để chỉnh đốn.

Sau khi ăn xong bữa sáng, bác sĩ tâm lí liền tới đây.

Lục Kiều Sam vô cùng kháng cự, lấy cớ chân bị thương từ chối trị liệu, bà Lục uy hiếp nếu cô ta không trị liệu thi sẽ nói cho Lục Vinh Hàn, vậy nên cô ta chỉ có thể thỏa hiệp.

Bác sĩ đi vào nói chuyện với Lục Kiều Sam một lúc lâu, lúc đi ra thì đánh giá Hy Nguyệt một chút.

“Cô Lục có một loại tâm tính vặn vẹo ghen tị người khác điển hình, ghen tị người cùng giới áp chế sự nổi bật của cô. Cô Lục là một người cực kỳ coi trọng bên ngoài, trong lòng cô ấy vẫn luôn cho rằng trên thế giới này mình là người phụ nữ xinh đẹp nhất, không ai có thể so sánh vẻ đẹp bên ngoài với cô ấy, mãi đến một ngày cô ấy gặp được mợ hai Lục. Hơi thở tươi mát trên người mợ hai Lục không giống người thường, cô Lục có cảm giác mình bị uy hiếp, tất nhiên sẽ hình thành ghen tị trong lòng. Cô ấy bắt đầu ảo tưởng vị hôn phu của mình cũng thích mợ hai Lục. Cho nên chỉ cần hai người hơi có chút tiếp xúc thì sẽ khiến cho cô ấy có cảm giác như lâm đại địch.” Bác sĩ tâm lí phân tích.

Lục Sênh Hạ ở bên cạnh nghe xong thì le lưỡi: “Đây không phải là công chúa Bạch Tuyết và hoàng hậu sao, vì ghen tị công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp hơn bà ta, vì thế bà ta liền giết công chúa Bạch Tuyết.”

“Chuyện này có một chút tương tự.” Bác sĩ tâm lí cười cười: “Đây không phải là bệnh, là tâm tính vặn vẹo không dễ dàng trị liệu, chỉ có thể từ từ uốn nắn. Tốt nhất là dời lực chú ý của cô ấy, không cần mãi chú ý đến diện mạo bên ngoài.”

“Vậy sau này khi chị ấy già đi, biến dạng, chẳng phải là sống không nổi nữa sao?” Lục Sênh Hạ le lưỡi.

“Vậy mà hi vọng mình tìm được một người già xấu xí như chị ta?” Lục Lãnh Phong hừ nhẹ một tiếng, không bệnh mới là lạ.

Hy Nguyệt có chút không yên lòng, buổi sáng ba lại gọi điện thoại đến đây, tối hôm qua sau khi trò chuyện xong, bọn họ lập tức gọi điện thoại cho bác gái từ chối chuyện này, bác gái lại không muốn buông tha, sáng sớm đã chạy đến làm loạn.

Bà Lục thật sự không ngờ rằng con gái nổi điên chỉ là vì ghen tị Hy Nguyệt đoạt đi nổi bật của mình.

Rốt cuộc nó đã nghĩ gì vậy?

Hy Nguyệt luôn để mặt mộc, cả ngày hất mặt lên trời, ngay cả trang điểm cũng không, xấu muốn chết, bà không phát hiện cô ta xinh đẹp ở chỗ nào, sao có thể sánh bằng Kiếm Sam được?

“Thật ra chị nhất định cũng rất ghen tị với anh, khuôn mặt anh đẹp hơn chị ấy, lại tìm được một người vợ cũng có khuôn mặt đẹp hơn chị ấy, chị ấy cảm thấy không có chút giá trị cuộc sống nào cả.” Lục Sênh Hạ cười ha ha, nói chuyện giống như người lớn.

“Khó trách ngày hôm qua lại muốn hủy dung Hy Nguyệt, thật đúng là tâm lý dị dạng. Để cho cô ta nếm thử một chút khó khăn trong cuộc sống, vậy sẽ không có thời gian suốt ngày trang điểm.” Tần Nhân Thiên hừ lạnh một tiếng, không hề nghĩ là mình lỡ miệng.

Lục Vinh Hàn đi tới vừa vặn nghe được thì nói: “Nhân Thiên, cậu vừa mới nói con bé muốn hủy dung Hy Nguyệt?”

“Không có, chỉ là nói đùa mà thôi, không phải là thật.” Bà Lục vội vàng giảng hòa.

“Kiếm việc cho nó làm đi, một ngày có hai mươi tư tiếng thì đã có hai mươi mấy tiếng dành cho khuôn mặt, cho dù xinh đẹp thì cũng chỉ là bình hoa.” Nói xong, ông liền nhìn về phía Tần Nhân Thiên: “Nhân Thiên, cậu yên tâm, tôi nhất sẽ giáo dục nó cho tốt rồi mới gả cho cậu.”

Ông ấy đã hạ tử lệnh, ai cũng không được phép cho Lục Kiều Sam một đồng nào, nếu không sẽ đuổi người đó ra khỏi Lục gia ngay lập tức.

Lục Kiều Sam gào khóc, cảm giác mình bị toàn bộ Lục gia ruồng bỏ.

Đều là lỗi của Hy Nguyệt, đều là cô ta hại mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.