Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 319



Chương 319

“Vừa rồi ở trong đại sảnh, có phải cô cũng có cảm giác này không?” Hứa Nhã Thanh nhìn cô mà không hề chớp mắt, giống như đang hỏi thăm, lại giống đang an ủi.

“Xem ra tôi không thích hợp với việc tham gia các yến tiệc như này, mỗi một lần đều tan rã trong không vui, mỗi một lần đều trở thành tâm điểm để chê bai.” Cô thở dài.

Mình không phù hợp với thế giới của bọn họ, dù làm thế nào đi chăng nữa cũng không thể tham gia vào trong đó được.

Thật ra cô cũng không muốn bước vào thế giới của bọn họ lắm, cô chỉ là một khách qua đường mà thôi. Chờ đến khi xoay sở được đủ tiền cho việc chữa trị, cô sẽ có thể rời đi.

Nơi này và Lục Lãnh Phong đều không đáng để cô phải lưu luyến.

“Cô là vợ của Lục Lãnh Phong, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.” Hứa Nhã Thanh nói: “Người cô cần đề phòng không phải là những người phụ nữ bên cạnh Lục Lãnh Phong mà là chị Họ Hy Mộng Lan của cô, chỉ cô ta mới có thể uy hiếp đến địa vị của cô.”

“Tôi biết, chắc chắn chị ta sẽ không buông tha cho tôi đâu, chị ta và bác gái rất biết cách bôi xấu người khác.” Cô cười nhạo một tiếng.

“Một mình cô ta không gây nên trò trống gì, quan trọng là Lục Kiều Sam bắt tay cùng với cô ta để nói xấu cô, người phụ nữ đó là người biết gây sóng gió nhất.” Hứa Nhã Thanh nói.

“Tôi đã từng được thấy qua bản lĩnh của chị ta rồi.” Cô nhún vai: “Bố chồng đóng băng thẻ gửi tiền tiêu vặt cho chị ta, cũng lấy đi quần áo của chị ta, bắt chị ta đi ra ngoài làm việc. Chắc hẳn chị ta sẽ bị phân tán sự chú ý, ngừng việc nhìn chằm chằm vào tôi để bới lông tìm vết nhỉ.”

“Cô ta sẽ không chết đói, bà mẹ chồng kia của cô nhất định sẽ âm thầm trợ cấp cho cô ta.” Hứa Nhã Thanh nói.

Hy Nguyệt cũng nghĩ đến điều này. Từ trước đến nay, mẹ chồng luôn rất chiều chuộng chị ta, việc gì cũng dựa dẫm vào chị ta, nếu không thì chị ta sẽ không kiêu căng tùy hứng, ngang ngược càn rỡ không như hiện giờ.

“Tôi chỉ muốn một cuộc sống yên ổn, không ngờ điều ước nhỏ nhoi này lại khó khăn đến vậy.”

“Có vài người kỳ lạ vậy đấy. Cho dù cô không trêu chọc vào người ta, người ta cũng sẽ đến gây sự với cô. Cô phải dạy cho cô ta một bài học mới được.” Hứa Nhã Thanh trầm giọng nói.

Cô hiểu ý của anh ta, nặng nề lắc đầu: “Tôi không dám động vào chị ta. Nếu bị phát hiện, mẹ chồng sẽ lột da tôi mất.”

“Chuyện này ấy à, cô không làm được thì giao cho tôi đi.” Khóe miệng của anh ta khẽ cong lên tạo thành một nụ cười ranh mãnh.

Cô bối rối nhìn anh ta, không biết anh ta muốn làm gì, dường như anh ta luôn có khả năng làm những việc mà đến cả cô cũng không thể tưởng tượng nổi.

Trong đại sảnh tổ chức vũ hội, Hy Mộng Lan không ngừng liếc mắt nhìn trộm Lục Lãnh Phong.

Lục Lãnh Phong vẫn giữ khuôn mặt không chút cảm xúc, nhưng ánh mắt lại u ám chồng chất lửa giận và phiền muộn, trông cực kỳ đáng sợ.

Dưới ánh đèn lờ mờ, không người nào nhận ra điều này.

Lục Kiều Sam vẫn chưa từ bỏ việc bắt cầu làm mối cho em trai mình và Hy Mộng Lan, lập tức đưa ra đề nghị: “Lãnh Phong, em có muốn mời Mộng Lan nhảy một bài không? Mộng Lan nhảy khá tốt đấy.”

Lục Lãnh Phong đột nhiên đứng lên. Thấy vậy, Hy Mộng Lan mừng thầm, trong lòng nhảy cẫng hoan hô, suýt chút nữa đã vươn tay ra để tỏ ý sẵn sàng nhận lời mời.

Thế nhưng Lục Lãnh Phong lại đi thẳng ra ngoài, không hề để ý đến cô ta.

Cô ta cảm giác như thể vừa có tia sét bổ thẳng vào đầu mình vậy. Sự mất mát trong lòng giống như sóng biển lúc nổi bão đang bủa vây toàn thân cô ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.