Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 342



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 342

“Đó đều là chuyện trước đây, khi đó, tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, căn bản cũng không biết tình yêu đích thực là gì. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Phong, tôi mới hiểu được thế nào mới là tình yêu đích thực.”

Cô dừng lại, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Tôi biết anh ấy không yêu tôi, nhưng để anh ấy thương hại tôi, tôi mỗi ngày tôi đều ôm chân anh ấy, hát cho anh ấy nghe, quỳ xuống mà cầu xin anh ấy.”

Cô nói xong, buông bộ đồ ăn xuống liền đứng lên, đi tới trước mặt Lục Lãnh Phong, ngồi xổm xuống, ôm lấy chân của anh.

Động tác táo bạo này khiến Lục Lãnh Phong chấn động, trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh hiện lên một chút cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.

“Em cứ như vậy mà bị anh chinh phục, cắt đứt tất cả mọi đường lui của em.”

Những tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên.

Hóa ra trên thế giới này vẫn còn có tình yêu đích thực.

Ở trong lòng Hy Mộng Lan tức giận muốn chết, lục phủ ngũ tạng đều cảm thấy tức giận.

Hy Nguyệt này thật nhiều thủ đoạn, lại còn biết diễn kịch, khó trách Lục Lãnh Phong không đồng ý đổi lại, thì ra cô ta là người không biết xấu hổ, mỗi đêm đều sẽ đem lời nói ghê tởm như vậy nói ra.

Lục Lãnh Phong nhìn xuống dưới chân, người phụ nữ hèn mọn như con kiến hôi. Lúc này cô cũng đang nhìn anh.

Đôi mắt của cô phức tạp khiến anh không thể hiểu được, nhưng anh biết rằng cô đang diễn kịch.

Trong cảm xúc phức tạp của cô không có hai từ “chân thành”!

Tình yêu đích thực duy nhất của cô là tiền bạc.

Trong khi cô đang khóc còn anh chỉ cảm thấy châm biếm đến vô cùng.

Nhưng không thể phủ nhận, cô có một loại năng lực có thể làm ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, có thể khiến cơn giận của anh như đập vào một bức tường bông mềm mại, không bộc phát ra ngoài được.

“Hãy nhớ là mỗi ngày đều phải hát!” Anh vuốt ve đầu cô, dùng nĩa ghim một miếng thịt bỏ vào miệng cô, giống như một huấn luyện viên đang khen ngợi một con khỉ ngoan ngoãn, bảo nó cố gắng biểu diễn.

Cô gật gật đầu, mỉm cười thản nhiên với anh, rồi trở về chỗ ngồi của mình.

Trong lòng Hy Mộng Lan và Lục Kiều Sam vẫn còn kinh ngạc, chưa lấy lại tinh thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.