Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 349



Chương 349

“Ưm?” Cô không dám!

Nếu bị Lục Kiều Sam biết, chị ta còn không lột da, rút gân của cô.

Tần Nhân Thiên nghe ra do dự của cô: “Có phải em lo lắng cho Lục Kiều Sam không?”

“… À, tôi không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.

“Yên tâm, cô ấy sẽ không biết. Anh có một số chuyện muốn nói với em.” Tần Nhân Thiên nói.

Cô mím môi, lại do dự một lúc, cuối cùng vẫn đáp ứng

Đi đến phòng ăn mà Tần Nhân Thiên đã đặt.

Cô có chút vội vàng, đây là lần đầu tiên cô cùng Tần Nhân Thiên ăn cơm một mình.

“Anh rể, anh muốn nói gì với em?” Cô bối rối hỏi.

“Ăn cơm trước, ăn xong rồi nói sau.” Tần Nhân Thiên mỉm cười.

Nhìn thấy Tần Nhân Thiện gọi món thịt lợn chua ngọt xào dứa, cô cười hỏi: “Anh có thích ăn thịt xào dứa không?”

Tần Nhân Thiện gật gật đầu: “Mỗi lần đi ăn ở nhà hàng đều gọi thịt xào dứa, nhưng đáng tiếc là luôn không thấy ngon.”

“Vì sao, có nhiều nhà hàng tốt như thế, không có khả năng không có đầu bếp nấu món thịt xào dứa ngon?” Lông mày lá liễu của cô khẽ nhíu lại.

Anh nhẹ nhàng thở dài: “Tôi cũng không biết vì sao, luôn cảm thấy thiếu chút hương vị, không giống như món tôi muốn ăn.”

Cô giương mắt nhìn anh, bỗng nhiên nhớ tới trước kia, Thời Thạch rất thích ăn món thịt xào dứa do cô nấu, hắn nói mặc kệ là đầu bếp giỏi cỡ nào, cũng không thể làm ra món thịt xào dứa ngon như cô.

“Anh muốn ăn món thịt xào dứa như thế nào?”

“Đó là một loại hương vị trong ký ức. Anh nghĩ rằng trước đó anh đã được ăn một món thịt xào dứa rất ngon, nhưng sau khi mất trí nhớ, anh không còn được ăn nó nữa.” Ánh mắt của anh ấy rơi vào một góc vô danh nào đó, thanh âm tựa hồ cũng từ đó truyền đến, âm u mà suy sụp.

“Hương vị trong kí ức?” Cô hơi ngẩn ra: “Không phải anh mất trí nhớ sao? Làm thế nào có thể nhớ được hương vị của một món ăn?”

“Đúng là anh bị mất trí nhớ những những chỗ khác thì đều bình thường. Em biết gì không? Theo một nghiên cứu khoa học, kí ức của con người không chỉ được lưu trữ trong não, Mà các tế bào trong cơ thể cũng có khả năng lưu giữ kí ức. Chẳng hạn như lục phủ ngũ tạng, da, hoặc vị giác.” Anh ấy chậm rãi nói.

Cô tò mò chớp chớp mắt: “Cho nên vị giác đã lưu giữ lại về hương vị món thịt xào dứa, cho nên mới nói là anh đã không còn được ăn lại hương vị đó nữa?”

“Ừm, chính là như vậy.” Tần Nhân Thiên gật đầu.

Nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên.

Cô cười hì hì: “Tần thiếu gia, mau mau nếm thử món thịt xào dứa ở đây, xem nó có giống như trong kí ức của anh hay không?”

“Được, để anh thử xem.” Tần Nhân Thiên cầm đũa lên, ăn một miếng rồi lại thất vọng lắc đầu: “Không phải, xem ra anh thực sự không thể tìm lại được hương vị món ăn trước đây! ”

Hy Nguyệt cũng ăn một miếng, nhếch miệng: “Ngon mà, nó đâu có tệ, chua chua ngọt ngọt”

“Em cũng thích ăn thịt xào dứa” Tần Nhân Thiên nhíu mày.

“Thích, em còn có thể nấu được nữa cơ, trước đây bạn của em…” Cô nói đến đây liền dừng lại, không tiếp tục nói tiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.