Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 354



Chương 354

“Vậy chị tôi – Hy Mộng Lan có phải là hình mẫu anh yêu thích không?” Cô nhịn không được hỏi.

“Thế cô nghĩ sao?” Anh hỏi ngược lại một câu, đôi mắt đào hoa lạnh như băng ở trong bóng tối âm u phát sáng.

Cô trầm ngâm một lúc rồi nói: “Hẳn là sẽ thích đi, không phải anh thích những cô nàng có ngực lớn sao, chị tôi chính là cỡ D”. Hy Mộng Lan đã tốn rất nhiều tiền để nâng cấp vòng 1 của mình, dùng phương pháp xoa bóp gì đó để ngực to lên tự nhiên, không phải dùng silicon độn vào.

Lục Lãnh Phong sắc mặt hứng thú, duỗi cánh tay ra gõ vào đầu cô: “Cô là con sâu trong bụng tôi sao?”

“Thế là tôi đoán đúng rồi.” Trong lòng cô lúc này có một sự chua xót khó giải thích, cô có cảm giác mình mới chính là người đi chiếm chỗ của người khác.

Nếu Hy Mộng Lan được gả vào nhà học Lục, cô ta sẽ sống chung với Lục Kiều Sam rất tốt, trong nhà sẽ không có tranh chấp gì.

Cô ấy có hiểu biết, có gu thẩm mỹ của giới thượng lưu, thế nên nếu ra ngoài thì Lục Lãnh Phong có thể thoải mái mang theo cô ta ra ngoài mà không sợ mất mặt. Không giống như cô, bất cứ đi đâu, làm bất cứ điều gì, cũng sẽ làm cho anh ta xấu hổ. Vì vậy, mà anh ấy thà mang theo người khác ở ngoài cũng không mang theo cô.

Lông mày đào hoa của Lục Lãnh Phong nhíu lại: “Cô muốn tôi đổi lại sao?”

“Không phải.” Cô vội vàng lắc đầu: “Tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút, để cho mình không thể xem nhẹ chuyện này, lúc nào cũng nhớ rõ cảm giác nguy cơ.”

“Cô gái tôn thờ vàng bạc, cô không phải làm mọi thứ vì tiền sao?” Anh mỉa mai cô với một nụ cười lạnh.

Cô mỉm cười cay đắng: “Anh sẽ không đóng băng tiền của tôi một lần nữa chứ?”

“Còn xem biểu hiện của cô.”

Ánh mắt anh khiến cô hơi rùng mình, cô nói “Tôi sẽ cố hết sức ngoan ngoãn.”

Lục Lãnh Phong cười nhạo. Cô tin tưởng vì tiền, cô là cái gì cũng có thể làm, cái gì cũng dám làm.

Vào buổi tối, Ông Hoa (bố của Hy Nguyệt) gọi điện thoại tới.

Mấy ngày nay, nhà bác cô mỗi ngày đều ầm ĩ ở nhà cô, ép bọn họ đi Long Minh đón cô về, nếu không sẽ không để cho bọn họ sống yên ổn..

Đây đều là ý kiến của Hy Mộng Lan, Cô ở Long Minh, cô ta ở Dương Hà, cô ta muốn gây rối ở cả hai nơi, muốn gây áp lực với cô.

Hy Nguyệt cực kỳ tức giận.

Lúc trước chuyện nhà chính của dòng họ, nhà bọn họ cũng là đến gây rắc rối như vậy, tính tình cha mẹ cô vốn hiền lành cho nên liền nhường lại nhà chính của dòng họ cho bọn họ.

Chuyện sính lễ năm đó của cô bọn họ cũng đến làm loạn

Hiện giờ lại muốn gây áp lực với bố mẹ của cô để hai người đón cô trở về cho con gái họ thay thế vị trí này, thật sự nhường bọn họ một tấc lại muốn lấn thêm một thước, tham lam vô độ!

Cô nhớ có một câu nói thế này: “Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người”

Cúp điện thoại, cô liền đi vào phòng: “Lục Lãnh Phong, tôi muốn về Giang Thành một chuyến.”

“Có chuyện gì vậy?” Lục Lãnh Phong nhíu mày.

“Nhà bác cả mỗi ngày đều ở nhà chúng tôi ầm ĩ, còn chạy đến chỗ làm của ba mẹ tôi ầm ĩ, khiến cho hai người họ không cách nào đi làm. Tính cách của họ là trung thực, không thích đấu tranh, luôn luôn chịu đựng. Nếu tôi không trở về, bọn họ sẽ bị nhà bác cả ăn hiếp đến như thế nào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.