Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 377



Chương 377

Cô một là không có tiền, hai không có địa vị, ba không người hộ thuẫn, muốn ứng chiến như thế nào?

Có vẻ như chỉ có thể mặc người chà đạp.

Anh dùng ngón trỏ gõ đầu cô: “Tôi thấy cô một chút cảm giác nguy cơ cũng không có.”

“Tôi có a, mỗi ngày tôi cảm giác nguy cơ bùng nổ, nằm mơ cũng thấy anh đuổi tôi ra khỏi nhà.” Cô mang theo một chút thất vọng nói.

Anh xoay người đẩy cô vào cửa phòng, hai cánh tay cứng rắn chống lên tường, tạo thành một tư thế giam cầm, giống như đang mở phòng thẩm vấn.

“Tại sao tôi không thấy cô có chút hành động nào?”

Cô rụt cổ lại, lè lưỡi: “Tôi hiện tại chủ yếu là phòng ngự.”

“Ồ?” Lông mày anh khẽ nhíu, xẹt qua một tia giễu cợt: “Sao tôi lại cảm thấy giá trị phòng ngự của người cô bằng không.”

Cô nắm chặt hai nắm đấm nhỏ nói: “Làm sao có thể a! Tôi là binh đến tướng ngăn cản, nước đến lấy đất che, Tiểu Tam có thể có, nhưng đừng mong có thể động đến vị trí của tôi.”

Lục Lãnh Phong nghe hiểu ý của cô, trên mặt kéo xuống ba đường đen: “Người cô muốn bảo vệ không phải là chồng của mình mà là vị trí vợ của tôi sao?”

Phải, phải! Trong lòng cô không chút do dự đáp lại.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của anh không đúng, liền nuốt hai chữ này vào cổ họng.

“Anh đã nói, cưới tôi là Lục gia, không phải anh, cho nên tôi chẳng khác nào chỉ có danh mà không có thực!”

Lục Lãnh Phong có một loại cảm giác tức giận đánh như đánh vào tường bông, lời này tựa như nhét một cái xương vào cổ họng, khiến hắn nuốt không nổi mà nhổ ra cũng không xong.

“Một con rối đôi khi cũng có tác dụng, cô tốt nhất nên làm cho mình có chút giá trị.” Anh hừ nhẹ một tiếng, đi vào phòng, đóng cửa lại và nhốt cô ở ngoài.

Cô nhìn anh đóng cửa, khẽ thở dài một tiếng, trốn vào phòng bên cạnh, không dám đi quấy rầy Tu La Ma Vương.

Nằm trên ghế sofa, cô lại chơi điện thoại di động, sau đó ngủ một giấc cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng Zalo triệu hồi của Tu La Ma Vương.

Anh triệu tập cô đến hồ bơi suối nước nóng để phục vụ.

Khi xuống lầu, cô đã bị Lục Kiều Sam ngăn lại.

“Cô đi đâu vậy?” Cô ta sử dụng một giọng điệu chất vấn.

Cô ta cố ý muốn ngăn cản cô, không để cô phá hủy chuyện tốt của Hy Mộng Lan.

“Lãnh Phong bảo tôi đi tìm anh ấy” Cô nói nhẹ nhàng.

“Tôi vừa vặn có chút chuyện, muốn cô giúp tôi làm một chút.” Lục Kiều Sam nói.

“Vậy đợi tôi trở về sẽ làm giúp chị.” Cô đi thẳng ra ngoài, Tu La Ma Vương tính tình không tốt, anh ta chỉ cho cô 5 phút, cô phải chạy bộ mới kịp, vạn nhất cô đi muộn, anh ta khẳng định nổi giận.

Trên mặt Lục Kiến Sam lướt qua một tia giảo hoạt, một tay túm lấy cánh tay cô, một tay che bụng: “Ôi, bụng tôi rất đau, chỉ là muốn cô lên lầu lấy hộp thuốc cho tôi mà thôi, chẳng lẽ cô thấy chết mà không cứu?”

Hy Nguyệt bất đắc dĩ đến cực điểm: “Thuốc gì?”

“Thuốc dạ dày, ngay trong ngăn kéo trong phòng tôi.” Khóe miệng Lục Kiều Sam nhếch lên ý cười quỷ dị.

Hy Nguyệt nhanh chóng chạy lên lầu, vào phòng cô ta, đang định mở ngăn kéo ra, nghe thấy cửa phòng phía sau “Bang” một cái đóng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.