Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 390



Chương 390

Cô không yêu Lục Lãnh Phong, cô không nên để ý đến những chuyện như thế này!

Hiện tại điều cô muốn làm chính là bảo vệ vị trí của mình, kéo dài thêm một khoảng thời gian

“Lục Kiều Sam, Hy Nguyệt tôi không phải là quả hồng mềm có thể mặc cho cô nắn. Hôm nay tôi sẽ ở đây thề, nếu cô giúp Tiểu Tam phá hủy hôn nhân của tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô bị báo ứng. Tôi nhất định khiến cho cô và Tần Nhân Thiên không thể kết hôn, cho dù kết hôn, tôi cũng sẽ để cô nếm thử tất cả những gì tôi phải chịu đựng, khiến hôn nhân của cô tan vỡ, khiến cô không thể cùng Tần Nhân Thiên sống cùng nhau kiếp này! “Mỗi từ của cô ấy được lấp đầy bởi những cảnh báo và đe dọa.

Lục Kiều Sam giống như bị ong bò vẽ hung hăng đốt, miệng cơ hồ mở to đến tận mang tai

Cho tới nay, Hy Nguyệt đều đánh không cãi lại, tuyệt nhiên không trả lời, mặc cho cô kiêu ngạo, mặc cho cô khi dễ, chưa từng dám đối kháng trực tiếp với cô như vậy, hôm nay là là ăn gam hùm, mật gấu hay sao?

Mặt Lục Kiều Sam tức giận đến tím ngắt, quay đầu nhìn Lục Lãnh Phong, tựa hồ muốn anh ra mặt giáo huấn Hy Nguyệt: “Lãnh Phong, em không nghe thấy người phụ nữ này nói cái gì sao?”

Lục Lãnh Phong nhìn chằm chằm Hy Nguyệt, con nhím nhỏ rốt cục cũng dựng lên gai nhọn của mình, phô diễn ra móng vuốt của bản thân.

“Rất tốt.” Sắc mặc Lục Lãnh Phong vô cảm, nhàn nhạt thốt ra hai chữ, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, đánh thẳng vào lý trí của Hy Nguyệt.

Lục Kiều Sam cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, vô cùng bất ngờ.

Hy Mộng Lan thấy thế liền vội vàng lên tiếng: “Lãnh Phong, anh hiểu lầm bọn em rồi. Bởi vì có chung sở thích nên bọn em mới trở thành bạn bè của nhau, không liên quan chút nào đến anh đâu, em nói thật đó.”

“Chị đang diễn trò đấy à? Chị tưởng chúng tôi có thời gian xem sao?”

Hy Nguyệt hừ lạnh một tiếng, quay đầu về phía Lục Lãnh Phong: “Ông xã, chúng ta cũng nên về phòng thôi, em còn muốn hát cho anh nghe nữa.”

Lục Lãnh Phong nghe vậy liền đứng dậy, cùng Hy Nguyệt bước lên lầu.

Khóe môi Hy Mộng Lan giật giật không ngừng, ô ta ghét nhất là cảm giác bị Hy Nguyệt nhìn thấy bộ mặt giả tạo của cô ta, biến cô ta thành một củ hành tây, bóc tách từng lớp từng lớp.

“Hy Nguyệt, cho dù em có tùy hứng như thế nào cũng không sao, ở trong lòng chị, em mãi mãi là em gái của chị, người thân ruột thịt của chị.” Hy Mộng Lan ở phía sau lên tiếng, lời này cô ta nói cho Lục Lãnh Phong nghe, cô ta muốn duy trì hình ảnh một cô gái dịu dàng, bao dung trong mắt Lục Lãnh Phong.

Hy Nguyệt bật cười mỉa mai. Cô vô cùng khâm phục Hy Mộng Lan, trong số những người phụ nữ tâm cơ nhất thế giới này, cô ta mà nhận số hai thì không ai dám nhận số một.

Sau khi quay về phòng, Hy Nguyệt lấy một quả nho trên đĩa hoa quả đưa đến bên miệng Lục Lãnh Phong, muốn bón cho anh ăn thử.

Qủa nhiên Lục Lãnh Phong không muốn ăn, nhìu mày đầy chán ghét: “Bỏ ra.”

Tay Hy Nguyệt khẽ run rẩy, giống như bị gió lạnh bên ngoài cửa sổ thổi bay: “Anh chê tay tôi bẩn sao?”

“Con người cô có chỗ nào sạch sẽ sao?” Đôi môi mỏng của anh gợi lên một vòng cung đầy mỉa mai, hất mạnh tay khiến quả nho trong tay cô bay lên, dường như nó khiến anh cảm thấy buồn nôn vậy.

Hy Nguyệt cắn môi dưới, một sự buồn bã thoáng qua trên gương mặt xinh đẹp của cô.

Anh ăn quả cam mà Hy Mộng Lan đưa cho anh, điều đó đã thể hiện rõ rằng, trong lòng anh, Hy Mộng Lan vô cùng thanh khiết, tựa như một viên ngọc sáng, còn cô lại muôn phần dơ bẩn, một món đồ cũ kỹ chẳng ai thèm.

“Anh đã từng nếm tay của tôi rồi mà, lẽ nào anh quên rồi sao?” Lời nói của cô mang đầy vẻ khiêu khích bất mãn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.